.
Chương 301:
"Trương Hoa Cường còn có súng AK đấy, AK.7.4, các bác có loại súng gì, nói nghe thử xem." Cố Khải Toàn ôm cánh tay, làm giá.
Sau đó, cậu ta thấy những người già này, có gánh đòn gánh, có cõng cái giỏ, còn có cái cuốc, tất cả đều có làn da ngăm đen, đồng loạt liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
Quản lý Tần cũng cười lên: "Chúng ta có súng trường đánh bại súng AK.7.4 rụng răng đầy đất ở chiến trường Lào Sơn, được không?"
Cố Khải Toàn bĩu môi: "Súng trường mà đánh thắng được súng AK sao, ông à, ông đang kể chuyện cười sao?"
Hạ Phác Chú vốn cũng muốn bĩu môi, khựng lại nửa ngày cũng chỉ kêu một tiếng.
Cậu ta nhớ tới chị dâu đã từng nói, những người này đều là quân nhân từng đánh giặc, trong nhà đều có súng.
Cậu công tử bột còn đang ở tuổi ngây thơ, thích sự kích thích nhất, cậu ta nhảy lên: "Muốn muốn muốn, tất nhiên là muốn!"
Lúc tới đây đi bằng máy cày, là một chiếc xe thể thao mui trần có đít xe phun đầy khói đen, lúc quay về lại là một chiếc xe mui trần lớn hơn nữa, là xe tải lớn hiệu Đông Phong.
Hai đứa nhóc vừa thấy thì trợn tròn mắt, đồng thời rống to: "Xe hở mui lớn như vậy sao, quá kích thích rồi!"
Hai người đi vào thùng xe, quá đã, chiếc này còn thích hơn Maybach- S600 nữa, bên trong trải đầy rơm rạ mềm mại, có thể nằm lăn lộn trên đó!
Xe ở nông trường đều chói mắt đến như vậy, vậy các đồ vật khác chẳng phải là càng chói mắt hơn sao?
Không được, bọn họ đã vô cùng gấp gáp muốn đến nông trường rồi.
...
Bên kia, tại sảnh công an tỉnh Quảng, bên trong phân đồn công an tại nhà ga.
Tô Lâm Lang nhìn qua một lượt tất cả các tên cướp, khai khẩu cung chỉ ra và xác nhận những tên cướp mà cô đã từng gặp, sau đó ký tên đóng dấu.
Quốc tịch của Hạ Phác Húc không phải là người ở Cảng Thành, người ta sinh ra ở Mỹ, mang quốc tịch Mỹ đấy.
Trương Hoa Cường và Diệp Khánh Vinh bắt cóc một người quốc tịch Mỹ ở Đại Lục, thử hỏi không bắn họ thì bắn ai?
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Lâm Lang chính thức gặp Trương Hoa Cường.
Mà bắt cóc ở Đại Lục, vào thời kỳ đàn áp các hoạt động tội phạm nghiêm ngặt ở năm tám mươi tư, các vụ án sẽ được xử chuyên biệt, nhanh chóng đưa ra phán quyết, nhận hồ sơ xong thì sẽ xét xử công khai, đưa đi diễu phố, sau đó xử bắn.
Được công an sắp xếp và đi cùng, cách phòng điều tra xét hỏi bằng một tấm thủy tinh, Tô Lâm Lang chính thức chỉ chứng tên tội phạm đứng đầu này.
Cách tấm thủy tinh, Trương Hoa Cường nhìn chằm chằm cô một cách dữ tợn, giống như muốn dùng ánh mắt lột da của cô ra vậy.
Nhưng hơn nữa ngày, cuối cùng hắn lại lệch khóe miệng sang một bên phát ra một tiếng rên, cùng với hai hàng nước mắt.
Có lẽ là hắn không thể nghĩ ra được, hắn có thể có nhiều súng AK như vậy thì khẳng định có người muốn Cảng Thành không được an ổn đang duy trì phía sau.
Hắn cũng hiểu được bản thân không nên thất bại, không nên khinh địch mà bị bắt như vậy, có lẽ là còn không biết mình sẽ bị xử bắn.
Hắn vốn nghĩ đối phương là người có ba đầu sáu tay, nhưng không ngờ rằng lại là một cô gái mặc quần túi hộp, áo thun, tóc búi củ tỏi, nhìn qua giống như một con nhóc chưa dứt sữa, mặt mộc hếch lên trời.
Hắn gào to, chảy nước mắt, cảm thấy không thể chấp nhận được.
Giống như tới năm một ngàn chín trăm chín mươi bảy, dù cho chính phủ nước Anh không tình nguyện cũng phải rời khỏi Cảng Thành. Không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu thua một cách bị động nhận thua.
Hắn là một con chó, cũng là thứ rác rưởi, cho dù hắn vẫn còn muốn đánh nhau với Tô Lâm Lang thì cô cũng chả thèm để ý tới hắn.
Thậm chí, hiện tại ngay cả một cái nụ cười mỉa cô cũng sẽ không cho hắn.
Ở đồn công an phối hợp cho lời khai xong, phân đồn trưởng cao lớn uy nghiêm, tay đầy vết chai tự mình tiễn Tô Lâm Lang, bắt tay với cô, nói: "Vụ án này chúng tôi sẽ điều tra đặc biệt, nếu có vấn đề gì chúng tôi sẽ điện thoại thông báo cho cô, cảm ơn cô đã cống hiến vì hai lãnh thổ, nên gọi cô là cô Tô nhỉ, cô Tô, cảm ơn cô!"
"Lưu lại số điện thoại của tôi đi, tôi có thể đến bất cứ lúc nào." Tô Lâm Lang lấy điện thoại di động ra.
Phân đồn trưởng vừa thấy: "Đây là điện thoại di động giá mấy chục ngàn đồng một cái mua ở Cảng Thành đúng không, phí chuyển vùng rất cao."
"Không có gì, tôi trả nổi phí điện thoại, tôi chỉ có một yêu cầu là xử vụ án này mau một chút là tốt rồi, càng nhanh càng tốt." Tô Lâm Lang nói.
Vừa ra khỏi phân đồn công an, Tô Lâm Lang đã nhìn thấy hai công tử bột, đang lắc mông khiêu vũ trên xe tải lớn hiệu Đông Phong giống như đang ở vũ trường.
Hai đứa ngốc, bọn họ vẫn còn chưa biết tiếp theo sẽ khổ đến như thế nào đấy.
Quản lý Tần đón cô, sau lưng ông ấy còn có một loạt các ông bác.
Đừng thấy bọn họ đều vác cuốc cõng sọt, nhưng tất cả bọn họ đều vác súng lên chiến trường vào năm đó, nếu không phải vì bị thương và hưởng ứng xây dựng nông nghiệp thì họ sẽ không xuất ngũ.
Tầm mắt của một đám người đồng loạt nhìn Tô Lâm Lang trông chờ.
Rốt cục, quản lý Tần nói: "Con gái, hôm qua có một người họ Cố, còn có một người họ Quý gọi điện thoại tới, họ đều nói là doanh nhân Cảng Thành, muốn tới chúng ta nông trường làm khảo sát, sau đó còn đưa chứng minh ra, không phải là kẻ lừa đảo chứ?"