Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302:

. Chương 302:
Trưởng nhà máy sản xuất nước tương nói: "Trước đây đã từng có mấy tên lừa gạt, lừa mấy xe lớn nước tương của bọn tôi."

Cha của Lý Hồng Quân, kế toán Lý nói: "Nhưng có một người nói đó là gia vị Cố Ký, là một thương hiệu quốc tế."

Quản lý Tần chống gậy xít lại gần: "Lâm Lang, con nói xem đây có phải lừa gạt hay không?"

Các chú các bác đồng loạt nhìn Tô Lâm Lang: "Dây chuyền sản xuất nước tương của chúng tôi đang vận hành rồi, sản xuất ra chỉ sợ bán không được, để chất đống thì cũng hỏng hết. Nhưng chúng tôi cũng sợ người đó lừa gạt, nên cháu hãy cho chúng tôi một câu trả lời chính xác đi."

Hạ Phác Đình đã tiến cử cho trang trại một chuỗi cung ứng lớn, nhưng số lượng sản phẩm sản xuất phải nhiều hơn tiêu thụ.

Gia vị Cố Ký bán chạy toàn cầu, nhà họ Cố đã có lãi ròng đến 500 triệu.

Hơn nữa nhà họ không hề thiếu nợ ai, tất cả dự án đang đầu tư đều sinh lời rất tốt. Nhà họ Hạ chỉ chiếm 9% cổ phần trường đua ngựa lớn nhất Cảng Thành, nhà họ Cố thì có đến 15%, mấy sòng bạc lớn ở Macao cũng có cổ phẩn nhà họ Cố.

Nếu trang trại có thể hợp tác với nhà họ thì coi như một bước lên mây.

Nhờ quan hệ với phía nước Anh mà Quý thị đã nắm giữ 50% lượng thép tiêu thị trên toàn châu Á, là nhà cung cấp thép lớn nhất lục địa.

Năm ngoái Trương Hoa Cường bắt cóc Quý Đình Hiên, ông cụ Quý đã đến ngân hàng rút 600 triệu tiền mặt trong hôm đó.

Sở dĩ họ hỏi mượn nhà họ Hạ hai trăm triệu là để diễn cho Trương Hoa Cường thấy, chứ lúc ấy tài sản nhà họ ít nhất cũng một tỷ hai tiền mặt.

Mà đại đa số bạn bè của quản lý Tần đều chuyển nghề sang làm trong những xưởng thép quốc doanh ở Đông Bắc, tiền lương đã bị trễ mấy năm. Hiện tại bọn họ còn không có đãi ngộ cho cựu chiến binh, chỉ có thể cố chịu đựng, sự nghèo khó này là thứ người bình thường không dám tưởng tượng.

Lính già không chết, chẳng qua là dần dần tàn lụi.

Bọn họ từng hưởng ứng lời kêu gọi tự nguyện giải ngũ làm nông nghiệp, bây giờ muốn cải cách, muốn làm giàu, bọn họ cũng đang hưởng ứng lời kêu gọi này.

Nhưng bọn họ không phân rõ được giữa lừa gạt và doanh nhân đầu tư chân chính, trang trại lại nghèo, nếu thật sự bị lừa thì sẽ không vực dậy nổi.

Đều là quân nhân, ánh mắt của bọn họ khiến Tô Lâm Lang không chịu nổi.

Dưới sự trông đợi của mọi người, cô gật đầu nói: "Bọn họ đều là nhà đầu tư, có thể chứng minh được."

Mặc dù hai ông cụ tới đây để gặp và trị tội Trương Hoa Cường, nhưng Tô Lâm Lang phải thuyết phục bọn họ, để cho bọn họ hợp tác cùng Đại Lục.

Ít nhất là trong giai đoạn đất nước khó khăn, không phát được cả trợ cấp giải ngũ, trước hết phải nhờ bọn họ hỗ trợ giải quyết hoàn cảnh khó khăn của các cựu binh.

Đây là trách nhiệm không thể chối từ của một Thượng tướng.

Mọi người nhìn nhau một hồi rồi cùng bật cười, quản lý Tần nói: "Vậy cha sẽ gọi điện thoại cho chính quyền tỉnh, để bọn họ chứng minh!"

Mọi người gọi nhau xách đồ đạc lên: "Đi, trở về trang trại!"

Dĩ nhiên trang trại quốc doanh rất đẹp, hơn nữa còn là vẻ đẹp bao la rực rỡ mà bán đảo Cảng Thành không có.

Trước kia Hạ Phác Đình phải tới trang trại bằng đường đất, đi một bước là dính ngập bùn. Nhưng bây giờ ở đây đã có quốc lộ trải xi măng, nối từ nội thành vào thẳng trang trại.

Bây giờ là tháng chín, ven đường tràn ngập những cây bắp, mía, cây đồng, cam, quýt, nhãn. Chúng đều là những thứ mà hai cậu công tử bột chưa từng thấy, ngồi trên rơm rạ mềm mại, hai người bọn họ cứ lắc lư, à ồ suốt dọc đường cứ như kẻ ngốc.

Thấy có người dắt trâu đi qua, trâu đang kéo xe, hai người bọn họ lại cười ha hả. Thấy có một đứa bé trai cưỡi lừa thổi sáo, Cố Khải Toàn lập tức gọi quản gia: "Bác Cổ, bác đi mua cho tôi con vật và cây sáo đó đi, tôi muốn!"

"Chị dâu, em cũng vậy, em cũng muốn mua con đó!" Hạ Phác Chú nói, thấy mặc dù chị dâu đang cười nhưng ánh mắt rất dữ dằn, cậu ta mới sợ run.

Hai kẻ ngu, bọn họ biết đua ngựa, nhưng tới bây giờ vẫn chưa từng thấy con lừa.

Càng đi về phía trước, thấy ven đường có đặt quan tài, có người đang khóc đưa tang, hai người bọn họ cũng học theo.

Xe đến trang trại, trên bãi đậu xe cũng có hai cái quan tài, có một nhóm người mặc đồ tang đang vây quanh đó khóc. Hai người bọn họ cũng tiến tới, vừa làm mặt quỷ vừa khóc lóc quái gở.

Ánh mắt Tô Lâm Lang tràn đầy sát khi, nhưng cô cũng không nói gì. Như thế là đang thể hiện sự dung túng và ám chỉ bọn họ có thể dính vào.

Quản gia Cổ vẫn có lý trí, ông ta nài nỉ: "Hai ông cố ơi, người ta đang làm đám tang đó, hai người đừng quậy nữa, nếu không chủ nhà sẽ nổi giận mất.”

 


Bình Luận (0)
Comment