.
Chương 304:
Cô có mấy tấm hình trắng đen, vốn dĩ cất trong ngăn kéo, bây giờ chúng lại được dán hết ở đầu giường.
Vậy là Hạ Phác Húc là tên biến thái, dám lấy hình cô dán lên đầu giường để ngắm mỗi ngày, cái thứ tục tĩu này!
Sau khi xé xuống hết, Tô Lâm Lang gom lại rồi nhân tiện ném hết đồ đạc của Hạ Phác Húc ra ngoài.
Đúng lúc quản lý Tần muốn thảo luận với con gái nuôi về chỗ ở của Hạ Phác Húc: "Cậu ta không ở đây được, ngày nào mấy cô gái cũng tranh giành cậu ta, lại còn đánh nhau. Con cứ để cậu ta trở về Cảng Thành đi, đừng có ở đây."
Hạ Phác Húc khá đẹp trai, thấy con gái là liền kêu honey. Anh ta không bao giờ từ chối, cũng không bày tỏ thái độ, dù sao đồ ai tặng anh ta cũng lấy, ai tỏ tình cũng nhận. Vậy là cô gái nào trong trang trại cũng nghĩ mình là bạn gái anh ta, rồi rốt cuộc sau khi nghe ngóng thì mọi người đều giống nhau, đều là bạn gái anh ta, cuối cùng là đánh nhau để tranh giành người yêu.
Anh ta có dây dưa với ngôi sao lớn của Cảng Thành là Lý Phụng Gia, khiêu khích bất cứ ai đến gần. Tuy anh ta không dám đùa giỡn lưu manh, phá vỡ ranh giới nam nữ, nhưng điều đó cũng đã đủ gây phiền phức.
Quản lý Tần cũng thật sự không chịu nổi nữa nên tháng trước mới đưa anh ta đi, gần như là dập đầu năn nỉ.
Tô Lâm Lang đang quan sát khoảng sân nhà mình. Nền đất phủ xi măng, ngói trên nóc nhà đã được thay mới, nhưng nhà người khác đều dùng ngói màu xanh, chỉ có ngói nhà cô là màu đỏ.
Cô thầm nghĩ chẳng lẽ tên lưu manh Hạ Phác Húc lợp ngói đỏ giúp nhà cô, e rằng anh ta có bệnh nặng gì đó nên mới muốn lợp cả mái nhà màu đỏ.
Tạm thời không bận tâm chuyện này, cô hỏi quản lý Tần: "Hạ Phác Húc làm công việc gì ở trang trại ạ?"
Ông sáu Lục không thể ra mặt ở Tiêm Sa Chủy, ông ta không ăn được Lương Tùng và băng Lưỡi Rìu nên liền có ý muốn trở về bán đảo Hồng Sơn.
Một khi Hạ Phác Húc trở về Cảng Thành, chắc chắn ông sáu Lục sẽ lập tức trở lại bán đảo Hồng Sơn mở băng nhóm.
Cho nên anh ta không thể trở về, phải ở lại Đại Lục.
Quản lý Tần nói: "Cậu ta giã tương đậu ở hãng nước tương, mỗi ngày đều giã mấy túi đậu nành lớn, làm nhiều người sợ hãi lắm. Cậu ta vừa giã vừa kêu thối, nói mình đang giã phân, nước mắt rơi vào hũ tương làm hư cả mấy đợt hàng."
Tô Lâm Lang càng nhìn càng thấy sơn đỏ trên nóc nhà xấu xí, nhưng cô đang bận tìm nhà đầu tư cho hãng nước tương nên không thèm để ý tới. Nắm tay kêu răng rắc, cô nói: "Yên tâm, con sẽ khiến cho Hạ Phác Húc chăm chỉ làm việc."
Quản lý Tần thấy bên ngoài ồn ào quá mức nên đi ra xem thử. Hạ Phác Chú cùng Cố Khải Toàn đã nhảy xuống ruộng lúa, hai người vừa lăn bình bịch trong hố bùn vừa hò la ầm ĩ.
Ông ấy đành hỏi: "Con gái, làm sao để chiêu đãi hai đứa nhóc này đây?"
Hạ Phác Húc còn chưa đi mà lại có thêm hai Ma vương tới, đúng là nhức đầu.
Con nít nhà quê ngày nào cũng phải xuống ruộng lúa làm lụng, ghét nhất là hố bùn.
Nhưng nông thôn mà Hạ Phác Chú và Cố Khải Toàn từng đến là căn biệt thự khi đi nghỉ mát ở châu Âu, phong cảnh như tranh vẽ. Còn kiểu làng quê chân thật và truyền thống, đường đầy bùn đất như ở Đại Lục thật sự đã thay đổi mắt thẩm mỹ của hai người.
Thấy Tô Lâm Lang đi ra, hơn nữa cô không hung dữ mà còn cười cười, hai người bọn họ càng quậy hơn, cả hai cùng nhau kêu: "Chị dâu, mau xuống đây đi, mọi người cùng nhau chơi bùn."
Có câu nói rất hay, đó là tự làm tự chịu.
Ông cụ Cố dám giao cháu trai cho cô dẫn đi, có nghĩa là ông ta đã thoải mái hơn. Điều mà ông ta quan tâm nhất hiện tại là mình chỉ có duy nhất một đứa cháu trai, không thể để nó hư được.
Giờ cô muốn nhờ vào những mối kinh doanh của ông ta, dĩ nhiên phải tấn công từ đứa cháu trai này.
Tô Lâm Lang nói: "Bác, giờ bác nhờ mấy đứa bé đi theo rồi cho cả bọn muốn làm gì thì làm. Cứ chơi cùng hai đứa nó, chơi hết sức, nếu chúng ta thật sự muốn kêu gọi đầu tư thì phải bắt đầu từ hai đứa, cho nên..."
Quản lý Tần nghe xong thì ra hiệu bằng ánh mắt, mấy người đang đứng xem, mấy đứa trẻ lớn trong trang trại cũng nhảy vào ruộng lúa.