.
Chương 305:
Dĩ nhiên, bọn họ không dám ném bùn vào hai cậu ấm này, ai cũng lần lượt rụt đầu để mặc cho Hạ Phác Chú cùng Cố Khải Toàn ném lên, mặt mũi toàn là bùn.
Trẻ con ở nhà quê rất khỏe, có một cậu bé đỡ Cố Khải Toàn, một cậu bé khác thì nâng Hạ Phác Chú lên.
Hai cậu công tử bột chưa từng được ai cõng thế này, hai người ngồi trên cổ con nít trong trang trại, đưa hai cánh tay ra rống to: "Thật là kích thích!"
Cho đến khi nắng chiều xuống núi, hai người mới bò ra khỏi ruộng lúa trong tình trạng mệt nhoài.
Để chiêu đãi bọn họ, trang trại đã nhờ khu chợ đem bào ngư, cá biển tôm biển tới từ sáng sớm. Trẻ con chơi mệt sẽ mau đói, sau khi ăn xong, hai cậu nhóc nằm xuống là ngủ thiếp đi, ngủ rất sâu, đến khi mở mắt đã là ngày hôm sau.
Nói đến thì, gã vệ sĩ người Afghanistan của Cố Khải Toàn ăn cực kỳ khỏe. Sáng sớm, Lý Hồng Tinh đã nấu một thùng cơm trắng lớn, một mình anh chàng Afghanistan ăn hơn nửa thùng, còn liên tục nói “very good” bằng một thứ tiếng Anh sặc mùi cà ri. Trên người anh ta có mùi hôi cà ri tự nhiên, thiếu chút nữa làm Lý Hồng Tinh ngộp chết.
Ăn cơm xong, hai cậu công tử lại đưa ra yêu cầu khác, nói muốn xem súng, muốn Tô Lâm Lang đưa bọn họ đi săn thỏ.
Bọn họ tới đây tìm trò kích thích. Trang trại lại đang buông thả, dĩ nhiên bọn họ sẽ được voi đòi tiên, càng ngày càng muốn chơi đùa mạnh bạo hơn.
Tô Lâm Lang có công việc phải làm nên không để ý tới hai người bọn họ. Cô để cho cha của Lý Hồng Tinh, kế toán Lý dẫn theo mấy chú bác quân nhân giải ngũ, mọi người cùng đem theo súng, đưa hai đứa trẻ đi săn thú và nói chuyện phiếm.
Dẫu sao cũng là con nhà giàu, quan trọng nhất là an toàn nên mọi người cũng không đi xa, chỉ đi săn thỏ quanh trang trại.
Vừa săn, họ vừa kể cho bọn trẻ những tình huống trên chiến trường năm đó, khiến hai đứa trẻ có một ngày rất vui vẻ, có thể nói là thoải mái bay lượn.
Tô Lâm Lang đi xe lửa đến Cục Công an thành phố Thâm Quyến.
Nếu không phải đang trong thời kỳ nhà nước nghiêm khắc với tội phạm, thì một vụ bắt cóc hay án mạng sẽ phải điều tra ít nhất là nửa năm hay một năm.
Nhưng vụ án của Trương Hoa Cường lại phát triển tốt hơn rất nhiều so với những gì Tô Lâm Lang dự đoán.
Bởi vì Hạ Phác Húc có quốc tịch Mỹ, cộng thêm việc mấy tên tội phạm kia không vơ vét tài sản mà chỉ muốn giết người, bọn họ chính là phần tử khủng bố.
Vụ án này không giống những vụ bình thường. Chẳng những có báo đài Cảng Thành mà truyền thông các nước phương Tây cũng đưa tin về vụ này. Đúng lúc Đại Lục mở cửa, khi Tô Lâm Lang đến đó thì đã có đầy nhà báo, phóng viên đứng ngoài Cục Công an, ai cũng tới để theo dõi tình tiết vụ án, xem Đại Lục điều tra và xét xử thế nào.
Dẫu sao cũng là mạng người Mỹ, tự nhiên quý hơn so với người nước khác.
Mà hiện tại các nước trên thế giới, bao gồm cả Anh và Mỹ, vẫn chưa bỏ án tử hình.
Chính phủ Cảng Thành còn nuôi khá nhiều người Afghanistan để thi hành án tử. Thậm chí nước Mỹ còn bắt giữ không ít quan chức các nước Trung Đông, tiến hành xét xử công khai rồi bắn chết, cho nên tử hình là hình thức xử phạt được thế giới công nhận.
Nếu không có sự khoan hồng và thiên vị của luật pháp Cảng Thành, chắc chắn Trương Hoa Cường sẽ phải chết, hơn nữa nhất định phải bị xử bắn.
Chỉ có điều Tô Lâm Lang còn cần biết thời gian thi hành án cụ thể. Cô đợi cả ngày, rốt cuộc Trưởng Cục Công an cũng dành thời gian tới gặp cô và cung cấp tin tức xác thực, ông ấy nói: "Chủ yếu là vì vấn đề đối ngoại nên nhất định phải xét xử công khai. Nhưng nếu muốn bắn chết một người thì phải có sự phê chuẩn của tòa án tối cao, cho nên dù là án được điều tra đặc biệt thì ít nhất cũng phải nửa tháng."
"Nửa tháng?" Tô Lâm Lang không dám tin, cô lặp lại.
Trưởng Cục Công an nghĩ cô cũng giống người Cảng Thành, lo Đại Lục sẽ thiên vị tên bắt cóc, ngại bọn họ làm không đủ nhanh nên giải thích: "Cô Tô, dù sao đó cũng là mạng người, điều tra chuyên án cũng phải có chứng cứ xác thực, phải làm đầy đủ các bước. Có lẽ cô cũng biết, đây không phải là sự tôn trọng dành cho Trương Hoa Cường mà là sự tôn trọng đối với luật pháp."