Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306:

. Chương 306:
"Không không không, ý tôi là như thế rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, cảm ơn ông." Tô Lâm Lang nói.

Thật ra thì có hơi quá nhanh, thế nhưng cô không phải là người chấp pháp nên không thể đánh giá gì.

Cô lại hỏi: "Đồng chí Cục trưởng, em chồng tôi, Hạ Phác Húc là nạn nhân, khi nào tôi có thể đưa cậu ấy đi?"

Cái này thì phải nói đến Hạ Phác Húc, anh ta vẫn còn nằm trong bệnh viện, tất cả những lời khai đều được lấy ở bệnh viện.

Dĩ nhiên, anh ta lại quậy cho rất nhiều người phải bù đầu bù cổ.

Anh ta yêu cầu được ngủ trên giường trải nệm lông, còn phải xem TV màu màn hình 21 inch, ăn quýt cũng phải lột sạch sẽ sơ trắng mới chịu ăn.

Anh ta sợ nóng nhưng lại không muốn quạt máy mà đòi máy điều hòa, ăn cơm cũng chỉ rõ những món muốn ăn. Nào là mì ống với húng quế và phô mai xanh, tìm khắp Thâm Quyến mà không có thì anh ta sẽ dứt khoát không ăn cơm.

Sau đó cứ hễ đụng tới là anh ta nói mình bị PTSD, dễ té xỉu, rồi còn lải nhải đủ thứ.

Toàn bộ y bác sĩ của tỉnh đều tập trung lại trông nom anh ta, túc trực đợi lệnh đã tròn 24 tiếng đồng hồ.

Trưởng Cục Công an cũng thấy nhức đầu: "Người bị hại nói cậu ấy mắc phải chứng PTSD nghiêm trọng, chúng tôi thì không có bác sĩ tâm lý. Cô Tô, chúng tôi còn phải tập trung điều tra, cậu ấy thì..."

Đó là tên ôn thần, phía công an cũng chỉ muốn đưa cậu ta đi cho lẹ.

Tô Lâm Lang nói: "Giao cho tôi là được rồi, ông có thể chú thích trên hồ sơ rằng tôi là chuyên gia tâm lý, tôi sẽ chữa hết PTSD cho cậu ta."

"Nghe nói cô Tô xuất thân từ trang trại, lại còn là bác sĩ thì quá tốt rồi!" Trưởng Cục Công an cầm điện thoại lên, thầm thở phào vì có thể đưa được tên ôn thần đó đi, nếu không mọi người sẽ điên lên mất.

Xong chuyện, Tô Lâm Lang đến bệnh viện.

Đi qua khuôn viên đầy nhân viên và các y tá bác sĩ, cô tìm được Hạ Phác Húc. Anh ta đang làm mình làm mẩy trong phòng bệnh, có đến bốn y tá đang quạt cho anh ta, còn thêm hai người khác ngồi bóc sơ quýt.

TV mới mua, quả nhiên lớn đúng hai mốt inch, anh ta thì đang lười biếng chuyển kênh.

Dĩ nhiên, vừa thấy Tô Lâm Lang tới là anh ta lập tức ngồi dậy.

...

Cuối cùng cũng được cứu, cũng đúng là Tô Lâm Lang cứu mình, Hạ Phác Húc thấy tim mình đập thình thịch, cứ như mới bị cô đá vào mông.

Nhưng người ta vẫn lạnh lùng, không thèm để ý đến anh ta. Đôi chân mày đậm chợt nhíu lại, anh ta không dám nói lời nào.

Hơn nữa Hạ Phác Húc rất giống mẹ, vô cùng cẩn thận và kiêng kỵ. Dĩ nhiên anh ta không muốn ở lại trang trại, phải nhân dịp bị bắt cóc để giả bộ bệnh nặng, giả chết cầu thương hại để theo Tô Lâm Lang trở về Cảng Thành.

Máy cày rầm rập chạy thẳng về trang trại, trong nhà có một đống thỏ, Lý Hồng Quân đang chặt thịt còn Lý Hồng Tinh đang nấu đồ ăn.

Từ trước đến giờ hai cậu con nhà giàu chưa từng tự nấu ăn nên cũng muốn thử một chút, mỗi người lấy một cái rìu rồi bắt chước người ta chặt thỏ.

Nhưng dù gì bọn họ cũng nhát gan, chỉ dám xách rìu đùa giỡn chứ không dám chặt thật.

Họ còn tìm được mấy miếng pháo lớn, cứ chặt là nổ vang. Thế là hai người xách rìu, hò nhau chặt pháo chơi.

Đó là thuốc nổ mà cha Tô mang về từ chiến trường, khi còn bé Tô Lâm Lang cũng thường xuyên chơi.

Nhìn thấy hai cậu nhóc chơi đùa giống như mình khi còn bé, cô bỗng cảm thấy rất nhớ người cha đã mất, có chút đau buồn.

Thấy Hạ Phác Húc tới, hai cậu ấm cũng nhào lại, Cố Khải Toàn nói: "Anh Phác Húc, sao anh không nói ở trang trại vui như vậy chứ?"

Hạ Phác Chú nói: "Anh hai, một mình anh trốn ở đây hưởng thự những trò vui nhất đời người, anh ác quá đi."

Lúc mới tới đây, Hạ Phác Húc cũng cảm thấy mình đang hưởng thụ, nhưng bây giờ thì anh ta chỉ muốn yên lặng dí sáp đèn cầy vào bọn họ.

Nghĩ hai cậu nhóc cũng bị đày tới đây chịu khổ giống mình, anh ta làm bộ nói: "Bởi anh gặp mấy chuyện kinh khủng nên bị bệnh, hai cậu làm việc thay anh đi được không?"

"Yeppp!" Hai cậu công tử nhỏ điên cuồng gật đầu.

Giả bộ bị bệnh, giả bộ bị PTSD, Hạ Phác Húc bước khập khễnh trở về căn phòng mà mình ở trước đó.

Nhưng Tô Lâm Lang đã ngăn lại, cô chỉ một căn phòng khác.

Bắt đầu từ bây giờ, anh ta không thể ngủ lại phòng ngủ của cô mà phải sang ngủ cùng quản gia Cổ và vệ sĩ người Afghanistan.

Hạ Phác Húc kéo mở rèm, ngửi được mùi hôi hám xen lẫn mùi cà ri của người Afghanistan, thiếu chút nữa là ói ngay tại chỗ.

 


Bình Luận (0)
Comment