.
Chương 310:
Đây cũng chính là cái gai trong lòng ông cụ Cố, Cố Thiên Kỳ.
Cải cách chính trị và kinh tế xong, đám con cháu nhà giàu ở Cảng Thành đã rất tạp nham, thật ra chỉ dựa vào những người xuất thân nghèo khổ để làm nên sự nghiệp. Nhờ vào những người có năng lực quản lý tốt, dù bọn họ có ngu xuẩn như heo thì vẫn kinh doanh tốt được.
Sự tin cậy này, chính là đem tiền của mình giao cho những người nghèo lo liệu.
Mà những người xuất thân nghèo khó, bởi vì khi còn bé rất khổ sở nên đều phải chăm chỉ, tiết kiệm, lại sống rất thực tế.
Hôm nay bị bọn họ gọi là thằng nhóc con, nhưng tương lai chính là người sẽ cướp chén cơm của bọn họ.
Quý thị nhà người ta còn có Quý Đình Hiên, ít nhất cũng có vẻ sẽ chống đỡ được, còn nhà họ Cố thì chỉ có một lũ ăn bám.
Quốc lộ thẳng tắp, ông cụ cũng quay đầu nhìn lại, vẫn còn nhìn thấy hai thiếu niên đi tinh thần phấn chấn.
Xoay người lại, ông cụ thở dài nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng nên vội nhìn kỹ hơn.
Vừa nhìn rõ, ông cụ hô to: "Dừng xe, dừng xe!"
Ông cụ bước xuống xe, chống gậy rồi tập tễnh bước về phía đó mà không cần người đỡ.
Không lâu sau, ông cụ đã thấy cô gái đi theo sau hai cậu thiếu niên, người đang đeo giỏ đựng cỏ.
Ông cụ Cố không dám tin, ông ta đi lại gần mấy bước, xoa xoa đôi mắt già nua rồi nhìn lần nữa!
Đoàn xe cũng dừng lại, mấy lãnh đạo tỉnh cực kỳ thắc mắc, thầm nói không phải mấy cậu nhóc nhà quê này đang cắt cỏ heo nhặt phân trâu sao, sao lại khiến cho hai ông lão này hốt hoảng như vậy. Sau đó mọi người vội vàng xuống xe vây quanh họ.
Nhưng bọn họ càng muốn xem lại càng không thấy được, cô gái thôn quê đã dẫn hai cậu nhóc đi dọc xuống khỏi đường quốc lộ.
Ông cụ Cố chống gậy đuổi theo, càng nhìn càng thấy ba đứa nhóc kia quen thuộc.
Ông ta không muốn tin, nhưng đó là cháu trai mình, con người có giác quan thứ sáu, nhìn một cái là có thể nhận ra ngay.
Thế là ông ta đuổi xuống tận con đường đất!
...
Nói đến thì, cháu đích tôn nhà Cố thị đột nhiên trở nên siêng năng, dĩ nhiên quản gia Cổ rất vui. Ông ta biết ông chủ muốn tới đây, vừa hay không có điều kiện để truyền tin nên ông ta không nói gì, để ông chủ ngạc nhiên mừng rỡ.
Do Cố Khải Toàn thiếu nợ tương đậu, hơn nữa chị dâu nhà họ Hạ còn hung dữ hơn Trương Hoa Cường, mạnh hơn băng Lưỡi Rìu, cậu ta đã sợ choáng váng đầu óc, càng ngày càng ngoan ngoãn. Ba ngày nay chỉ số thông minh của cậu ta đã lên mức tối đa, học cắt cỏ heo, xúc cứt trâu, thậm chí để thể hiện, cậu ta còn giúp Hạ Phác Húc giã tương.
Bọn họ mặc quần áo mà các cô gái ở trang trại làm cho Hạ Phác Húc, áo dáng rộng nên mặc vào rất mát mẻ và thoải mái.
Hơn nữa, một tên bắt cóc quá mạnh sẽ khiến nạn nhân mắc hội chứng Stockholm.
Kiểu bắt cóc như Tô Lâm Lang sẽ khiến cho hai vị công tử bột chẳng những sợ cô mà còn yêu quý cô.
Bây giờ hai thiếu niên đang thi đua. Nếu gặp quýt rơi ven đường thì dĩ nhiên không thể đạp lên mà phải ném xuống ruộng làm dưỡng chất, gặp phải cứt trâu thì dĩ nhiên không được chê bẩn, hơn nữa còn phải giành, nếu biểu hiện tốt thì sẽ được chị dâu khen ngợi.
Nếu thể hiện không tốt, có khi nào họ sẽ vĩnh viễn bị giữ lại đây giã tương, trồng đậu không?
Nghe nói đại ca băng Lưỡi Rìu có thể dùng rìu đánh thắng tất cả mọi người. Nhưng bọn họ đã từng thấy chị dâu múa rìu, đó mới gọi là ngầu số một trên trời dưới đất. Bọn họ còn muốn trở về Cảng Thành, muốn nhìn chị dâu đại chiến với băng Lưỡi Rìu chứ không muốn mắc kẹt tại nơi này.
Kiểu thi đua nịnh nọt lấy lòng này đã giúp hai cậu công tử bột vượt qua hết những thanh niên trong trang trại chỉ trong vòng ba ngày.
Mới vừa rồi Cố Khải Toàn nhặt được cứt trâu nên chiếm thế thượng phong. Thế nhưng khi xuống đến đường mòn, thấy có một bụi cỏ heo tươi tốt, Hạ Phác Chú một người một ngựa vung lưỡi hái lên: "Chị dâu, để em xử bụi cỏ heo này cho!"
"Đừng nha, Phác Chú, nhìn tôi này, tôi có thể cắt mau hơn cậu đó!" Cố Khải Toàn chạy nhanh hơn.
"Cố Khải Toàn, cậu chơi xấu, rõ ràng là tôi phát hiện cỏ heo mà, trả lại cho tôi!" Hạ Phác Chú sắp phát khóc.
Quả nhiên là cháu trai Cố Khải Toàn của ông ta. Thế là ông cụ Cố vừa đi ngang đã thấy lâng lâng.
Chân ông cụ Quý không ổn, không đi bộ được nên mới kêu tài xế vòng xe lại, ngồi trên xe nhìn.
Tô Lâm Lang lạnh lùng nhìn hai chiến sĩ này cắt cỏ heo. Sau đó cô ném chiếc rìu ra chỗ khác để đi lấy dao chặt mía, rồi cô lại chọn hai khúc mía từ trong giỏ, đứng trên mép ruộng chậm rãi gọt vỏ.
Cô làm như không nhìn thấy đoàn xe và ánh mắt trợn trừng của hai ông cụ nhà giàu. Chờ hai người cắt cỏ heo xong, cô cho mỗi người một khúc.
Cô muốn đầu tư, cô vẫn sẽ chỉ dùng vũ lực, nhưng sẽ ôn hòa hơn một chút.
Dẫu sao kính già yêu trẻ cũng là truyền thống, là đức tính tốt của người Trung Hoa.