.
Chương 361:
Hạ Phác Đình nhăn mày, cất giọng lạnh lùng: "Đừng nhìn em gái tôi nữa, nhìn cha cậu đi."
Cảng Thành có một câu thế này, sinh con trai không bằng hãy nuôi lợn.
Quý Đình Hiên tự đi vào trong băng đảng, ánh mắt dán lên người Tô Lâm Lang.
Hạ Phác Đình nhắc nhở anh ta mới nhận ra sắc mặt của cha mình không đúng lắm, tái nhợt, ảm đạm, tựa như sáp nến.
Đương nhiên rồi, bị bắt cóc làm con tin mấy ngày liền, đầu tiên là bị Lương Tùng ném phi tiêu đe dọa, lại ăn một rìu của A Cung, chảy máu lại thêm hôn mê, nếu mà không đưa tới bệnh viện, có thể Quý Đức sẽ đi đời nhà ma.
Quý Đình Hiên định gọi điện thoại cho xe cứu thương, xoay người định kéo cánh cửa ra, Hạ Phác Đình nghiêm giọng nói: "Dừng tay."
Rồi chỉ vào sau cửa sổ: "Phác Húc vẫn đang ở đó, mau gọi nó để nó gọi xe cứu thương."
Như thế Quý Đình Hiên mới chịu đi, Hạ Phác Đình lại nói: "Cần sáu chiếc xe cứu thương, ghi hết vào sổ sách của nhà cậu."
Quý Đình Hiên đếm số người nói: "Phác Đình, mấy thằng nhóc choai choai này cũng chỉ là mấy loại đầu đường xó chợ, không cần phải cứu đâu."
Hạ Phác Đình cắn răng: "Đều là mạng người cả, nếu như không phải tại cha cậu thì bọn họ có nằm ở đây không? Nhanh lên."
Quý Đình Hiên thấy sắc mặt Hạ Phác Đình cũng vàng vọt, bên tóc mai rịn những giọt mồ hôi to như hạt đậu, mắt nhìn đăm đăm, hàm trên hàm dưới run rẩy không ngừng thì cảm thấy có chút buồn cười, an ủi anh: "Yên tâm đi, em gái của chúng ta có thể làm được."
Hạ Phác Đình lại hét lên: "Cút đi."
Đối với một người chưa từng trải qua chuyện đó mà nói thì đều cảm thấy mọi chuyện đã thuận lợi.
Nhưng với Hạ Phác Đình đã từng cùng dẹp Long Hổ Đường với Tô Lâm Lang thì lại càng hiểu rõ, chuyện không hề đơn giản như thế.
Không thể nghi ngờ, người vợ là đặc công quân giải phóng của anh mang theo hai đồ bỏ đi như anh và Quý Đình Hiên vào trong hang hổ, thật đúng là có thực lực.
Cô cũng giỏi dùng rìu thật, bốn tên đầu sỏ Cung Hỉ Phát Tài, A Hỉ là tên đầu tiên bị cô đánh, cho một rìu vào đầu hôn mê luôn, A Hỉ là tên thứ hai, một rìu vào trán ngất xỉu, nhưng hiện giờ anh ta đã tỉnh lại.
A Phát chuyên thu tiền phí bảo kê trên phố mại dâm là bị nặng nhất, bằng mắt thường có thể thấy, đầu bị lõm vào, có lẽ là khó mà tỉnh lại, còn tên A Tài, em họ của Lương Tùng, lo chuyện kế toán, chỉ bị một rìu vào vai, nên vẫn luôn tỉnh táo.
Hạ Phác Đình cũng dần dần hiểu được phong cách của Tô Lâm Lang, vởi vì cô là phụ nữ, về phương diện sức mạnh không bằng phái nam, nên đối với kẻ địch cô thích nhất là xử lý trong một đòn, đánh người ngã rạp, nhưng cô cũng có một quy tắc, không giết người.
Mà muốn trong một chiêu vẫn giữ được mạng cho người đó cũng rất khó.
Cho nên cô mới dồn sức nâng rìu lên thật cao, dồn người ta đến đường chết, tiêu diệt hết bốn tên tướng, tạo ra sự uy hiếp to lớn, dọa A Hỉ và A Tài đã tỉnh lại sợ tới nỗi không dám động đậy, giả vờ chết.
Nhưng bởi vì hù họa mà lỡ tay nên hai tên A Phát và A Cung phải lập tức đến bệnh viện, nếu không sẽ mất mạng thật.
Lúc này cô nhìn chằm chằm Lương Tùng, vẻ ngoài thì vô cùng bình tĩnh thong dong, nhưng chắc chắn trong lòng đã vô cùng gấp rút.
Bởi vì từ khi phát hiện điện thoại di động hết pin, tiến triển đã bị kéo chậm lại, A Cung và A Phát nằm đó, cùng với tay sai bị Lương Tùng cho một rìu lại thêm cả Quý Đức, bốn mạng người, thời gian kéo dài càng lâu thì càng nguy hiểm.
Hạ Phác Đình không giúp em gái đánh nhau được, cả đời này cũng không thể, nhưng có thể giúp cô giải quyết tốt hậu quả.
Xe cứu thương có thể đến nhanh trước một phút thì có lợi ích của một phút, mà từ giờ bắt đầu, cô cho phép ông sáu Lục hai phút, hai phút đó đã qua rồi, hẳn là ông sáu Lục đã hành động, nhưng Lương Tùng vẫn chưa bị đánh bại.
Giả như ông sáu Lục khống chế được bên ngoài cần mười phút, Tô Lâm Lang chỉ có mười phút mà thôi.
Hạ Phác Đình phân tích một chút, theo trực giác cảm thấy mình nên mở cánh cửa đó, bèn bỏ qua cái chân đau đi tới gần cửa.
Là một người dân của Cảng Thành, cả đời sống dưới sự thống trị của thực dân, người dân Cảng Thành từ nhỏ đã cho rằng xã hội đen vốn là sự tồn tại tự nhiên, khi Tô Lâm Lang nói, có lẽ cô sẽ đại diện cho quân giải phóng Đại Lục tiêu diệt hết đám xã hội đen, ban đầu Hạ Phác Đình còn không thể tin nổi.
Nhưng sau khi tự mình trải qua chuyện ở Long Hổ Đường cuối cùng anh cũng đã tin rồi.
Nhưng mà anh cũng biết chuyện đó khó khăn biết nhường nào.
Như thế, còn dư mười phút, Tô Lâm Lang định làm như thế nào mới có thể khuất phục được từng tên đại ca từ khi mặc quần hở đũng đã lăn lộn trên con đường xã hội đen, khiến bọn họ tin rằng cô chính là Diêm Vương của bọn họ, còn tự mình đứng ra tuyên bố giải tán băng đảng?
Hạ Phác Đình không biết nên anh cũng vô cùng tò mò.
Mà đáp án, thật ra đã sớm có trong lòng Tô Lâm Lang, vô cùng đơn giản, chỉ có hai chữ: phá hủy.