.
Chương 362:
Phá hủy thế giới quan của mấy người đứng đầu băng đảng xã hội đen, để bọn họ tận mắt nhìn thấy thần chết, hơn nữa còn không phải chỉ một lần.
Lương Tùng đã tận mắt nhìn thấy sức mạnh của cô, từ phi tiêu cho đến rìu, hắn thừa nhận sự tài giỏi của cô, cũng không tiếc lời ca ngợi.
Nhưng đại ca của một băng đảng không phải chỉ cần sức mạnh là có thể đứng vững gót chân được, còn phải hiểu mưu lược, biết sử dụng mánh khóe thủ đoạn.
Đây là băng đảng của Lương Tùng, là sân chơi của hắn, sao hắn có thể bị một người phụ nữ khuất phục được?
Dưới chân hắn là A Tài, vừa rồi hắn đã dùng chân thử rồi, người đã tỉnh, lúc này hắn khẽ đá vào người A Tài.
Đi về phía Tô Lâm Lang, tay hắn cầm lưỡi rìu, đưa cán rìu cho cô: "Được rồi, cô thắng, tôi nhận thua."
Chiến thuật rìu ba mặt đều có thể dùng lưỡi, cán là thứ duy nhất không có lực công kích, đưa chuôi về phía Tô Lâm Lang, cho dù cô có nhận như thế nào, thì cho dù Lương Tùng muốn giở trò xấu, bất kỳ chiêu thức nào cô cũng có thể khống chế được hắn, xem ra hắn đúng là đang đầu hàng.
Nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì những động tác võ thuật trong phim điện ảnh đều là diễn, còn đây mới chính là cạm bẫy.
Lương Tùng cho là Tô Lâm Lang không hiểu, đương nhiên là bởi vì hắn coi thường phái nữ, hắn cho rằng phái nữ thì không thể hiểu được mưu lược.
Tô Lâm Lang cười cười, giơ tay cầm lấy cái rìu với vẻ trịnh trọng, mở lời: "Anh Tùng chấp nhận thua cuộc, quả là một người ngay thẳng."
Nhưng đúng lúc cô đang cầm rìu thì A Tài đang nằm trên đất bỗng nhiên ném phi tiêu, Lương Tùng xoay người nhào về phía ghế gập, di chuyển ghế gập.
Hắn nhận thua mới là lạ.
Đây là băng đảng do chính Lương Tùng sửa chữa, đương nhiên có cơ quan, hơn nữa không chỉ một chỗ.
A Tài ném phi tiêu sẽ khiến Tô Lâm Lang phân tâm, ghế gập chính là cơ quan, sàn gỗ có thể đóng mở, di chuyển một cái thì Tô Lâm Lang sẽ rơi xuống dưới, nham hiểm như Lương Tùng thì bên dưới chắc chắn sẽ toàn là cọc sắt bén nhọn.
Đây cũng chỉ là một trong những cơ quan mà thôi.
Cho dù Tô Lâm Lang có thể may mắn tránh thoát được, thì dưới chân Bồ Tát vẫn còn cơ quan, dưới đế tượng có một khẩu súng, có thể giết người.
Phải biết là Lương Tùng thấy người đại lục là giết, Lý Phượng Gia hắn còn dám đánh, sao có thể là loại người chính trực ngay thẳng được?
Một người phụ nữ muốn dẹp băng đảng của hắn, hắn sẽ không chừa thủ đoạn nào, giết hết.
...
Quý Đình Hiên vừa mới nói chuyện xe cứu thương với Hạ Phác Húc xong, quay đầu lại đã phát hiện lại đánh nhau rồi.
Mà Tô Lâm Lang vừa mới nói ban nãy như một con thiên nga đen múa ba lê, lúc này đang bay trên trời.
Quý Đình Hiên nhìn thấy Lương Tùng bỗng nhiên xoay người, ôm lấy chân tượng Bồ Tát.
Còn Tô Lâm Lang thì nhảy lên thật cao, một rìu bổ vào vai hắn, sàn nhà dưới chân hai người bọn họ ầm ầm nứt ra, Lương Tùng ôm lấy chân Bồ Tát, Tô Lâm Lang lại bổ rìu xuống, mà rìu cũng vừa vặn bổ trúng ngay xương quai xanh của Lương Tùng.
Đánh nhau như thế này, kể cả ở Hollywood anh ta cũng chưa từng nhìn thấy.
Từ khi anh ta sinh ra, chưa bao giờ nghe cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Lương Tùng hét lên một tiếng chói tai, A Hỉ và A Tài vẫn luôn giả chết bỗng nhiên nhảy lên, một người quơ cánh tay đầy máu ném phi tiêu, còn một người thì ném rìu, còn Tô Lâm Lang bổ rìu lên bả vai Lương Tùng, một tay vòng lên cổ anh ta nhấc rìu gạt lên bàn thờ Bồ Tát.
Cô giống như vật trưng bày trong bảo tàng nước Anh, như những vị thần âm nhạc tung bay đáng yêu mà tinh tế trong bức tranh tường Đôn Hoàng, tựa như đó là kỹ năng của chính bản thân cô.
Cô nhanh, Lương Tùng cũng nhanh, hai người còn phải tránh phi tiêu và rìu ném tới, đồng thời người tranh ta cướp.
Quý Đình Hiên cảm thấy dưới chân có điểm bất thường, vừa nhìn xuống sàn nhà, đã thấy bên dưới là một mảng tối đen, cọc sắt nhọn hoắt, phía trên còn có vết máu loang lổ, mà trong giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ mưu kế của xã hội đen trong lời Hạ Phác Đình nói có nghĩ là gì rồi.
Anh ta đã tới băng Lưỡi Rìu mấy lần, đã đứng ở vị trí này nhưng anh ta không hề biết, bên dưới đều là những lưỡi dao sắc bén.
Mãi đến khi vang lên một tiếng cực lớn, Quý Đình Hiên mới nhận ra Tô Lâm Lang và Lương Tùng đang cướp một cây súng.
Trên xương quai xanh của Lương Tùng ghim một cây rìu, phản ứng chậm hơn nên Tô Lâm Lang đã cướp được súng.
Chẳng biết từ lúc nào cô đã móc chân vào giá gỗ trống không làm vách ngăn phía sau tượng Bồ Tát, lúc này cô đang nằm trên bàn thờ Bồ Tát, nằm ngay dưới chân tượng Bồ Tát, nhắm ngay cằm Lương Tùng, không hề do dự mà nổ súng.