.
Chương 363:
Phát súng này khiến Lương Tùng suýt chút nữa té ngửa, khiến anh ta rơi vào cạm bẫy của chính mình.
Như thế cũng tốt, một đại ca xã hội đen chết đúng vào cạm bẫy do mình bố trí, đó mới gọi là báo ứng.
Nhưng Tô Lâm Lang lại kéo cà vạt của anh ta lại, linh hoạt xoay người trên bàn thờ, kéo đầu Lương Tùng đè trên bàn thờ, cô quỳ bên chân Bồ Tát, đè súng vào đầu Lương Tùng nổ liên tiếp ba phát súng đoàng đoàng đoàng.
A Hỉ và A Tài ngã ngửa ra, giả vờ chết, Lương Tùng cũng nằm bò ra đó, không còn nhúc nhích.
Quý Đình Hiên cũng ngồi bụp xuống đất, thầm nói lần này xong rồi, em gái bé nhỏ của Hạ Phác Đình xem ra là một ác ma cuồng giết người, đã giết chết Lương Tùng mất rồi. Xã hội đen đánh nhau thương tích không có việc gì, nhưng giết người thì không được, phải ngồi tù đó.
Không đúng, chỉ nhìn ánh mắt âm trầm kia của Hạ Phác Đình, thì anh đã ngồi cùng thuyền với em gái của anh rồi.
Vậy những người còn lại ở đây, có phải cô sẽ giết để bịt đầu mối luôn không?
Trong lúc Quý Đình Hiên đang suy nghĩ lung tung thì Tô Lâm Lang ngẩng đầu lên: "Anh Phác Đình, tắt đèn đi đã, sau đó hãy mở cửa ra."
Rồi nói với Lương Tùng: "Ôm sổ sách của mình ra ngoài, anh phải quỳ xuống dâng sổ sách lên cho ông sáu Lục, anh cũng có thể không cần quỳ, tôi chưa từng giết người, đương nhiên sẽ không giết anh, nhưng..."
Cô cố ý dừng lại ba giây, khiến Lương Tùng nảy sinh ra tia hy vọng phản kháng, cô sẽ không vô tình tới mực phá tan băng đảng của hắn.
Cô nói: "Nhưng tôi sẽ dùng súng bắn nát hai đầu gối của anh, để anh quỳ xuống cho tiện."
Lúc này Quý Đình Hiên mới nhận ra Lương Tùng chưa chết, mặc dù cả người đầy máu, nhưng thế mà hắn vẫn có thể đi được.
Anh ta đã hiểu rồi, vừa rồi Tô Lâm Lang bắn mấy phát súng chỉ là để dọa sợ Lương Tùng, không có ý định giết chết anh ta.
Trong nháy mắt tắt đèn bỗng nhiên Tô Lâm Lang giơ tay lên, lại ném cái rìu, ngay sau đó trong góc vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Cô nói được làm được, mỗi một câu nói đều ứng với những lời tàn nhẫn mà cô đã nói ra khi vừa mới tới.
Cảng Thành những năm tám mươi, người có thể sống tốt trên Cửu Long, là đô thị sầm uất nổi tiếng trên thế giới, cũng là thành phố tội ác có tiếng tăm, người nắm quyền nói nó thể hiện ra bản tính thâm căn cố đế của dân bản địa, nói nó là biểu hiện của sự chìm đằm trong trụy lạc của dân bản địa, còn nói nó là một căn bệnh nặng mà bất kỳ một người cầm quyền nào cũng không thể trị khỏi, một căn bệnh dân tộc không có thuốc nào chữa nổi.
Quý Đình Hiên cũng luôn cho rằng là như vậy.
Anh ta cho rằng ở Cửu Long chỉ có cái chết vui vẻ, chỉ có đám đầu đường xó chợ, ngay cả xe cứu thương anh ta cũng lười gọi cho bọn họ.
Anh ta cũng không tin Lương Tùng có thể tự mình đứng ra giải tán băng đảng.
Thế nhưng Hạ Phác Đình lại tin, nhưng anh không biết Tô Lâm Lang hoặc có thể nói là quân giải phóng Đại Lục làm như thế nào.
Mãi đến giây phút này khi bọn họ được tận mắt chứng kiến, toàn bộ quá trình mà nó xảy ra.
Lương Tùng vẫn còn sống, nhưng linh hồn đã bị súng bắn chết, bắn tan thành bột phấn.
Thân xác anh ta vẫn còn đây, nhưng linh hồn đã bị phá hủy hoàn toàn.
Trước tiên hắn kéo ghế gập lại, sàn nhà gỗ kẽo cà kẽo kẹt, lại bị hắn kéo lên, sau đó hắn tập tễnh từng bước mới đi lấy sổ sách, lại đi từng bước từng bước, hắn đi cực kỳ chậm, đi tới cửa lớn, Hạ Phác Đình đã hạ then cài xuống, kéo cửa ra, bên ngoài là ánh sáng, là Lục sáu ngón bễ nghễ đứng đó, chắp hai tay đứng chờ ở cửa.
Ông ta chỉ mang theo mấy tên côn đồ, mạo hiểm chuyện mình bị chém chết đứng ở ngoài cửa băng Lưỡi Rìu.
Khi mở cửa, nếu Lương Tùng xách rìu ra thì ông ta xong đời rồi, ông ta và tay sai của ông ta sẽ phải đánh một cuộc chiến điên cuồng.
Nhưng có Tô Lâm Lang ở đây, đương nhiên ông ta không cần phải lo lắng.
Lương Tùng còn có thể đi được, nhưng áo sơ mi trắng trên người đã ướt đẫm máu tươi, trên bả vai có một vết thương rất lớn, lộ ra cả xương trắng.
Ôm một cái rương sổ sách dính đầy máu đỏ, hắn dùng phương thức đẫm máu mà thảm thương, ra cửa nói lời chào.
Điều này đối với ông sáu Lục là một giấc mộng đẹp, một băng đảng gặm suốt một năm mà không thể gặm nổi đã không đánh mà hàng.
Trong sảnh lớn tràn đầy bóng tối, Tô Lâm Lang quỳ một chân trên đất, ngay bên chân tượng Bồ Tát.
Đã xế chiều, mặt trời đã ngả về tây không chiếu vào trong sảnh lớn, trong ánh sáng ảm đạm, cô giống như một bé gái đang tựa bên chân Bồ Tát.
Kẻ đứng đầu băng đảng, cô nhìn chằm chằm Lương Tùng, cho đến khi hắn chầm chậm uốn gối quỳ xuống.
Hạ Phác Đình vẫn còn đứng trong bóng tối phía bên cửa, nhìn chằm chằm vợ mình, anh nhìn thấy khi âm thanh xe cứu thương tới ánh mắt cô sáng lên, chạy xuống khỏi bàn thờ, vọt tới: "Anh Phác Đình, anh gọi xe cứu thương à?"