.
Chương 369:
Văn bản mà Hạ Phác Đình soạn không phải ‘Thoả thuận ly hôn’ mà là ‘Hợp đồng hôn nhân’.
Anh không hổ danh là một tiểu tư bản, hiệp ước được viết rất thoả đáng, ngay cả một thượng tướng như Tô Lâm Lang cũng không thể bắt bẻ được.
Nội dung hiệp ước là thế này, Hạ Phác Đình liệt kê cổ phần Hạ Thị và tài sản riêng của anh ra rồi đánh dấu rõ ràng trong mục lục.
Đối với những tài sản anh đang sở hữu, bao gồm tiền mặt, bất động sản và xe cộ, cho dù ngay ngày mai bọn họ ly hôn thì anh cũng sẽ giao hết cho Tô Lâm Lang và rời đi tay trắng.
Về phần cổ phần Hạ Thị trong tay anh, Hạ Phác Đình lại phân chia theo các cột mốc thời gian từ mười, hai mươi, ba mươi và năm mươi năm.
Ví dụ nếu trong vòng mười năm mà hai người ly hôn thì Tô Lâm Lang sẽ được chia hai mươi phần trăm cổ phần thuộc quyền sở hữu của anh, hai mươi năm là năm mươi phần trăm.
Nếu hai người ly hôn vào thời hạn ba mươi năm, số cổ phần cô được chia là bảy mươi phần trăm. Còn nếu cô có thể chờ đến năm mươi năm thì số tài sản cô được nhận sẽ càng nhiều hơn. Khi đó, Hạ Phác Đình sẽ ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản thuộc quyền sở hữu của nah và nhà họ Hạ đều sẽ thuộc về Tô Lâm Lang.
Đồng thời, mỗi năm qua đi, chỉ cần cô đảm bảo được sự an toàn của bản thân, không để mình bị thương thì Hạ Phác Đình sẽ quyên tặng một năm tiền lương của mình cho quân đội Đại Lục, hiện tại lương của anh khoảng mười triệu trên năm.
Còn một điều nữa, anh và các thành viên trong gia đình sẽ được tự do về mặt tư tưởng và thái độ chính trị, một khi có sự bất đồng về tư tưởng và thái độ chính trị, cô phải tôn trọng họ, không được dùng sức mạnh vũ trang ép buộc bọn họ. Ví dụ như cô không được ép Hạ Phác Đình phải gia nhập vào một đảng phái nào đó của Đại Lục.
Đây là điều làm Tô Lâm Lang bất ngờ nhất, bởi vì điều kiện này chứng tỏ Hạ Phác Đình sợ cô sẽ dùng sức mạnh ép buộc anh em Hạ Phác Chú nhập ngũ hoặc gia nhập đảng phái.
Tô Lâm Lang không tức giận, cô chỉ cảm thấy hơi buồn cười khi Hạ Phác Đình nghĩ cô quá chuyên quyền, độc đoán.
Điều cuối cùng đó là chỉ cần cô bằng lòng sinh con, mỗi khi cô sinh ra một đứa bé thì nhà họ Hạ sẽ khen thưởng một trăm triệu, cô sinh càng nhiều thì càng có nhiều tiền.
Tô Lâm Lang không hề bất ngờ về việc sinh con, suy cho cùng hiện tại chưa có kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm, gia đình càng giàu có càng cần có nhiều con cái để kế thừa sản nghiệp gia đình.
Điều cô ngạc nhiên là Hạ Phác Đình đã ghi trong hiệp uớc rằng không được gây ra hành vi bạo lực gia đình.
Lúc cô đang lật xem văn kiện, Hạ Phác Đình "vèo" một cái đi vào.
Sở dĩ dùng từ "vèo" là vì anh vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu nên phải ngồi trên xe lăn, còn người đẩy anh vào là Hạ Phác Chú, cậu nhóc này đến bệnh viện thăm cha và tình cờ gặp anh cả của mình ở đó.
Từ lúc cậu ta tiếp nhận xe lăn, dù đi đến đâu Hạ Phác Đình cũng di chuyển với tốc độ "vèo vèo".
Thấy Tô Lâm Lang đang lật văn kiện, Hạ Phác Chú thò đầu qua, tò mò hỏi: "Chị dâu đang xem gì thế, cho tôi xem với."
“Hợp đồng hôn nhân" này là Hạ Phác Đình lén ký kết với vợ, trong đó còn ghi rõ vợ không được thực hiện hành vi bạo lực gia đình, điều này không chỉ thể hiện sự nhún nhường mà có thể xem như nhục nhã, tất nhiên anh không muốn em trai mình nhìn thấy.
Mắt thấy em trai đưa tay giật lấy văn kiện, lòng anh nóng như lửa đốt, cũng may Tô Lâm Lang hiểu rõ suy nghĩ của anh nên đã cất tờ hiệp ước vào túi, thứ Hạ Phác Chú giật lấy chỉ là một xấp thiệp mời và danh sách quyên góp tiền.
Thấy em trai không lấy được thứ quan trọng nhất, Hạ Phác Đình bình tĩnh lại, anh nói: "Phác Húc, có chuyện gì thì lên xe rồi nói, mau đi gọi chú Bình An tới xách đồ đi, chúng ta phải về rồi."
Hạ Phác Chú mạnh mẽ xoay người, vứt lại anh cả chỉ có thể ra lệnh chứ không cử động được cho chị dâu, mỗi tay cậu ta xách một vali hành lý: "Chỉ có hai cái vali thôi mà, chú Bình An là nhân viên chứ không phải người hầu của chúng ta, em tự xách là được."
Cậu ta mỗi tay xách một vali, chạy như bay ra khỏi phòng bệnh và ấn nút thang máy.
Sau khi tới Đại Lục một chuyến, cậu nhóc này bỗng trở nên lễ phép, không còn quát mắng người hầu nữa.
Đẩy hành lý xuống lầu xong, cậu ta cũng đích thân bỏ vào cốp xe rồi quay lại chỗ ngồi. Bấy giờ cậu ta mới hưng phấn lật xem thiệp mời và hỏi Tô Lâm Lang: "Chị dâu, sắp đến giáng sinh rồi, tiệc rượu của nhà ta sẽ tổ chức ở đâu? Hay là tổ chức trên tầng cao nhất của Quốc tế Hạ Thị đi, đứng trên vịnh Victoria ngắm pháo hoa rất đẹp. Còn nữa, năm nay chúng ta sẽ đến thăm hỏi nhà ai đây? Rất nhiều bạn học của tôi muốn gặp chị, chị nên quyết định sớm chút đi!"