.
Chương 378:
Nói là tình địch thì không chuẩn lắm, nhưng đúng là có liên quan tới chuyện tình cảm.
Lại nói, Tiền Phi Long là con ngoài giá thú, mẹ anh ta đã mất vì tai nạn giao thông khi anh ta còn rất nhỏ.
Tuy rằng anh ta ở nhà họ Tiền, nhưng địa vị trong gia tộc thì rất thấp, lý do anh ta sẽ nhập ngũ ở Anh chính là vì muốn có địa vị cao hơn.
Mà trong khoảng thời gian đi du học thì Hạ Phác Đình có một bạn học nữ, nhà cô ấy kinh doanh dầu mỏ, cô gái kia còn là con gái một. Cô gái này có ý với Hạ Phác Đình, mà bởi vì bản thân cô ấy cũng rất ưu tú, quan hệ giữa Hạ Phác Đình và cô ấy cũng khá tốt.
Tiền Phi Long từng theo đuổi cô gái này, nhưng mà đối phương lại từ chối anh ta, lý do là vì cô ấy thích Hạ Phác Đình.
Nói cách khác, vốn dĩ anh ta có thể làm con rể “Vua dầu mỏ”, nhưng vì Hạ Phác Đình nên chuyện này không thể xảy ra.
Hai nhà có mối quan hệ khá thân, mỗi năm đều có dịp gặp nhau, chỉ cần Tiền Phi Long có mặt thì anh ta sẽ ngấm ngầm bắt nạt Hạ Phác Đình, coi như báo mối thù không thể trở thành con rể của “Vua dầu mỏ”.
Nói xong, Hạ Phác Đình lại nói: “Năng lực của tốt, có thể lái máy bay chiến đấu, khả năng dùng súng và đấu vật cũng rất tốt, thế là anh ta thích bắt nạt người khác ở mấy hạng mục này. Nhưng với việc công thì anh ta không tồi,hải tặc Caribe hung hăng ngang ngược, chỉ cần thủ lĩnh hải tặc thay đổi trên tuyến đường thì anh ta đều sẽ báo cho công ty vận tải hàng hải Cảng Phủ để phòng bị, tránh bị đánh cướp.”
Nói cách khác, tuy rằng Tiền Phi Long hẹp hòi thù dai, nhưng khi làm quân nhân ở nước ngoài thì rất chăm sóc đồng hương.
Theo lời Hạ Phác Đình nói thì Tô Lâm Lang cũng hiểu phần nào, Tiền Phi Long chắc hẳn là người bề ngoài thì kiêu ngạo, cuồng vọng, nhưng nội tâm thì rất tự ti, còn có dã tâm, muốn bò lên trên cao.
Tìm hiểu thế là đủ rồi, cô cũng buồn ngủ.
Nhưng cô vừa tắt đèn thì Hạ Phác Đình nói: “Vừa nãy không tính.”
Anh lại nói: “Vừa nãy anh còn chưa chuẩn bị tốt, anh cảm thấy em cũng thế, hay là chúng ta…” Làm thêm lần nữa?
Tô Lâm Lang không nói tiếp, cái cô muốn là thả lỏng cơ thể và hưởng thụ, nhưng thử hai lần, trừ đau ra thì cô chẳng có cảm giác gì khác, thế là cô cũng chẳng có hứng thú với chuyện này nữa.
Nhưng mà Hạ Phác Đình thì lại rất hứng thú, anh nói nhỏ: “Vừa nãy không tính, nên chúng ta còn bốn lần nữa.”
Tô Lâm Lang đau một lúc lâu, thế mà anh còn nói không tính?
Nếu không phải đầu gối anh bị thương, sau này còn phải sinh con cho cô, Tô Lâm Lang đã cho anh hai cú đấm rồi.
…
Thật ra năm ngoái nhà họ Hạ mở tiệc, Linda Tôn cũng chỉ treo cái tên, mọi chuyện đều do quản gia Lưu lo liệu.
Năm nay cũng thế, Tô Lâm Lang chỉ cần chốt một ngày, nói với quản gia Lưu là cô muốn mở tiệc, ông ấy sẽ lo tất.
Sáng sớm tinh mơ, quản gia Lưu tới bàn chuyện, Tô Lâm Lang nói: “Tạm hoãn bữa tiệc, chờ đến trước Tết Nguyên Đán lại tổ chức.”
Quản gia Lưu gật đầu, ông ấy còn muốn báo cáo chút việc: “Mợ cả, sáng sớm nay cậu hai đã được chú nhỏ nhà họ Tiền, Tiền Phi Long đích thân tới đón đi đánh golf rồi.”
Hạ Trí Hoàn không những tịch thu tiền tiêu vặt của Hạ Phác Húc mà còn không cho dùng xe, coi như bị giam lỏng trong nhà.
Tiền Phi Long đích thân tới đón Hạ Phác Húc, chắc là nhà họ Tiền muốn tìm hiểu một chút về cô thông qua anh ta.
Cô vừa ăn sáng vừa đọc báo, nói: “Cháu biết rồi.”
Hạ Phác Húc là đồ ngu xuẩn, chắc chắn là cô sẽ đưa anh ta về nông trường, cứ để anh ta khoe khoang hai hôm, sau đó cô lại tìm cớ dí anh ta.
Quản gia Lưu lại nói: “Ông cụ nói là bảo cô gửi tài khoản quỹ từ thiện của Hạ Thị đến hiệp hội từ thiện, trước giờ ông cụ luôn khiêm tốn, không thích hư danh, nhưng năm nay ông cụ muốn có một ghế quản lý để ngồi xem sao.”
Tô Lâm Lang gật đầu rồi nói: “Bác Lưu giúp cháu nói với ông nội một tiếng, ông cụ vất vả rồi.”
Các phú thương già ở Cảng Thành đều thích treo tên ở hiệp hội từ thiện.
Cho dù là tài lực hay số tiền quyên góp thì Hạ Thị đều vượt xa hai nhà khác, bởi vì vận hành tốt và có nguồn vốn lưu động, cho nên nhà họ Hạ ngồi vững ngôi vị nhà giàu số một, cho dù Hạ Trí Hoàn muốn làm Chủ tịch hiệp hội từ thiện cũng được.
Nhưng sự thật là, thứ nhất, nhà họ Hạ biết rõ đạo lý người sợ nổi tiếng heo sợ mập, cố ý khiêm tốn.