.
Chương 381:
Với thân phận của Hạ Trí Hoàn, ông cụ tự nguyện rời núi, hiệp hội từ thiện phải quét đường hoan nghênh.
Nhưng gần đây nhà họ Tiền bị nhà họ Hạ làm cho sứt đầu mẻ trán, thư ký Tiền có giáo dưỡng, nhưng bà ta cũng không nhịn được mà châm chọc một câu: “Chú Hạ chính là Thần Tài của Hương Giang, thế mà lại nguyện ý tới cái miếu nhỏ là hiệp hội từ thiện của chúng tôi à?”
Vài câu châm chọc không đau không ngứa, người bình thường sẽ nhẫn nhịn, nhưng Tô Lâm Lang thì không, cô vặn lại: “Thư ký Tiền, bà nói chúng tôi như vậy, chẳng lẽ hiệp hội từ thiện là do nhà bà mở à?”
“Cô, cô…” Thư ký Tiền bị cô vặn đến nói lắp.
Hôm nay Quý Đình Hiên rất là hùng hồn, anh ta nói: “Hiệp hội từ thiện do chính phủ đứng đầu, là tổ chức dân gian, thuộc loại hiệp hội công cộng, chỉ cần là người quyên góp nhiều thì đều có thể đảm nhiệm chức quản lý.”
Anh ta lại nói: “Thật ra theo ý tôi thì ông Hạ phải làm tổng quản lý.”
Không đợi thư ký Tiền nói gì nữa, anh ta lại cúi đầu: “Vậy đấy, chúng tôi xin cáo từ.
Nhìn bóng dáng Quý Đình Hiên rời đi, một lúc lâu sau, thư ký Tiền mới nói một câu: “Hừ, tuổi còn trẻ, không biết sâu cạn!”
Nhà họ Tiền là chỗ dựa của Lương Tùng, Quý Đức lại bị Lương Tùng bắt cóc, sau khi xảy ra chuyện thì Quý Thị muốn rút khoản quyên góp cũng là chuyện thừng. Nhưng hôm nay Quý Đình Hiên lại tới cùng Tô Lâm Lang, một bên là tới thu hồi quyên góp, một bên cũng coi như tỏ thái độ chọn phe, từ đây Quý Thị muốn đứng trên cùng một mặt trận với nhà họ Hạ, với nhà họ Tiền thì đây chính là một cái tát vang dội.
Đương nhiên, điều này có nghĩa là dù Tô Lâm Lang không muốn, Quý Thị cũng sẽ xán lại, muốn ôm đùi cô.
Ra khỏi trụ sở hiệp hội, Quý Đình Hiên nói: “Chỗ này cách nhà tôi không xa, cô tới ăn bữa cơm xoàng đi, ông nội tôi vẫn luôn nói muốn cảm ơn cô, hôm nay vừa lúc tiện đường, cô tới đi.”
Thái độ của Quý Thị bây giờ chẳng khác nào nói rõ họ cũng về phe Đại Lục, chẳng biết tiền đồ thế nào, chắc là ông cụ Quý rất sợ hãi.
Cha ở nông trường thường xuyên nói, kính già yêu trẻ là truyền thống đạo đức tốt đẹp của PLA, theo lý, Quý Đình Hiên đã tỏ thái độ rồi thì Tô Lâm Lang cũng nên tới ăn bữa cơm xoàng cho ông cụ Quý an tâm.
Cô đã chuẩn bị đồng ý đi ăn cơm, nhưng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Cô nghe điện thoại, là Hạ Phác Chú gọi tới, vừa mới bấm nghe thì đã nghe cậu ta nói: “Chị dâu, chị tới sân bay một chuyến được không?”
…
“Gonda quá đáng thật, rõ là tại cậu ta không buộc dây thừng nên chó mới cắn người, nhưng bây giờ cậu ta lại định bắn chết con chó. Em và Đình Phong, Khải Toàn gom tiền, nhưng tiền của chúng em không đủ để mua chó, chị tới đưa chúng em ít tiền đi, được không, xin chị đấy.” Hạ Phác Chú lại nói.
Quý Đình Phong cũng ở đó, cậu ta giành điện thoại rồi nói: “Chị mau tới đây đi, vệ sĩ của Gonda sắp giết chó rồi.”
Tô Lâm Lang nghe loáng thoáng tiếng Gonda kêu: “Các cậu nhanh lên đi.”
“Chị dâu, em xin chị đấy, nhanh lên.” Hạ Phác Chú vội vàng nói.
Lại nói, cha mẹ Gonda đều là con lai, nghe nói con lai đời thứ hai đều có ngoại hình rất đẹp, nhưng đến đời thứ ba thì sẽ có một chút gen biến dị, không được đẹp cho lắm.
Thế nên Gonda không được đẹp lắm, nhưng bù lại với ngoại hình xấu thì cậu ta khôn khéo tới mức người người khó sánh kịp.
Cậu ta không buộc dây dắt chó, bị Tô Lâm Lang dạy dỗ, nhưng cậu ta không những không tìm vấn đề ở trên người mình mà còn muốn bắn chết chó, còn hẹn đám người Hạ Phác Chú, Quý Đình Phong tới xem. Có vẻ cậu ta muốn lợi dụng lòng trắc ẩn của họ với chó để bán chó đi, bàn tính này không thể không nói, rất cao minh.
Đương nhiên, Tô Lâm Lang không đi ăn cơm được nữa, tạm biệt Quý Đình Hiên, cô chuẩn bị đi xem chó.
Chó chăn cừu chính là quân khuyển giải nghệ, đối với cô thì nó chính là cấp dưới, nó bị con nhà giàu coi như thứ tiêu khiển, chơi chán rồi thì bắn chết, cô nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
Vừa đi, cô vừa an ủi Hạ Phác Chú: “Nói với Gonda là chị sẽ mua chó, chị đến ngay đây.”