.
Chương 380:
Cũng không biết Hạ Phác Húc sẽ bán đứng cô thế nào với Tiền Phi Long.
Nhưng trước giờ Tô Lâm Lang là người rất cẩn thận, giống như đã nói, cô sẽ thi bằng lái máy bay từ lâu rồi, nhưng mà cô chưa từng nói với bất cứ ai, người cùng chung chăn gối với cô là Hạ Phác Đình cũng không biết.
Nhà họ Tiền, Tiền Phi Long, một phi công không quân, chắc giờ này anh ta đang cạy miệng Hạ Phác Húc để moi thông tin về cô.
Mà với cái đầu ngu xuẩn của Hạ Phác Húc, chẳng biết anh ta sẽ bán đứng cô thế nào nữa.
Nhưng chắc chắn là Tiền Phi Long không ngờ được rằng cô biết lái máy bay, chỉ cần điều này thôi là đủ để cô mài mặt anh ta xuống đất rồi.
“Đi xin giấy phép bay cho chị, tranh thủ đi nhanh lên!” Nói xong, Tô Lâm Lang dẫm chân ga, phóng đi như bay.
Trụ sở của hiệp hội từ thiện Hương Giang nằm trên đỉnh núi bên cạnh là câu lạc bộ golf do Cố Thị mở, quay mặt ra sân bóng, yên tĩnh thanh nhã.
Hầu hết các phú hào ở Cảng Phủ đều thích đánh golf, đi qua câu lạc bộ thì có thể thấy có rất nhiều siêu xe đỗ trước cửa.
Mà lý do Tô Lâm Lang không cần Hứa Thiên Tỉ đi theo là vì cô đoán được sẽ có người chờ cô trước trụ sở của hiệp hội từ thiện.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Quý Đình Hiên.
Anh ta “tình cờ” gặp Tô Lâm Lang ở bãi đỗ xe, nói: “Trùng hợp quá, cô Tô cũng tới làm việc à?”
Thấy cô đi thẳng, anh ta lại chạy chậm tới mở cho cô: “Cô Tô hiên ngang thật đấy, không dẫn theo tài xế, vệ sĩ mà lại đi một mình.”
Trong mắt nhân viên công tác ở hiệp hội thì đây là chuyện rất quái dị.
Tô Lâm Lang mặc áo gió màu vàng, đeo kính râm, chân đi đôi giày da đế mềm, nhanh chóng bước vào.
Mà người cầm lái mới lên của Quý Thị - Quý Đình Hiên lại tranh việc mở cửa cho cô trước vệ sĩ, anh ta dẫn đường, nói nói cười cười dẫn cô vào văn phòng của tổng thư ký Tiền.
Tiền Đức Man đã gần chín mươi tuổi, tổng thư ký là con gái thứ hai của ông ta, một bà già khoảng sáu mươi tuổi, ngoại hình nhạt nhẽo với điểm nhấn là đôi lông mày lá liễu mỏng dính.
Thấy Quý Đình Hiên đi vào, tổng thư ký Tiền cười nói: “Cậu Quý tới quyên góp à?”
Bà ta lại nhìn Tô Lâm Lang, tuy rằng cô không quá cao, lại đeo kính râm, mặc chiếc áo gió rộng thùng thình, nhưng cả người lại toát ra khí thế bức người, bà ta nói: “Vị này chính là vị hôn thê của cậu Quý, cô đến từ Macao đúng không, hoan nghênh hoan nghênh.”
Quý Đình Hiên có đối tượng liên hôn, là cô cả của nhà giàu số một Macao Lại Thị, tên là Lại Lệ Minh.
Tổng thư ký Tiền lớn tuổi, già cả mắt mờ, nhận nhầm người.
Quý Đình Hiên cố ý nhìn Tô Lâm Lang một cái, anh ta đưa ra một phần tư liệu rồi nói: “Thư ký Tiền, gần đây tài chính của Quý Thị chúng tôi eo hẹp, chúng tôi muốn rút lại khoản quyên góp cho hạm đội Viễn Đông, đây là giấy thu hồi quyên góp.”
Đôi lông mày mỏng dính của thư ký Tiền nhăn thành hình chữ bát: “Thu hồi quyên góp?”
Bà ta lại nói: “Đình Hiên, cậu vừa mới lên làm chủ đã thu hồi quyên góp, đây cũng không phải dấu hiệu hưng gia thịnh vượng, tôi khuyên cậu nên nghĩ cho kỹ, tốt nhất là đừng thu hồi quyên góp.”
“Năm nay tình hình tài chính của Quý Thị tương đối căng thẳng, sang năm đi, tôi sẽ cố gắng từ thiện nhiều hơn.” Quý Đình Hiên nói, đặt giấy thu hồi quyên góp lên bàn của thư ký Tiền.
Thư ký Tiền hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy gần đâu cậu rất thân thiết với Hạ Thị, trên thương trường ai có chí nấy, tôi cũng không khuyên cậu cái gì, nhưng cậu phải tự hiểu đi.”
Tô Lâm Lang lười nghe bà ta nói linh tinh, cô đưa đơn xin làm quản lý qua.
Thư ký Tiền cho rằng cô là con gái nhà giàu số một Macao, đương nhiên là phải đón tiếp tử tế, nhưng khi bà ta cầm kính lúp lên xem tư liệu, lại ngẩng đầu nhìn Tô Lâm Lang đã tháo kính râm, giọng điệu của bà ta thay đổi; “Cô là người nhà họ Hạ?”
Tô Lâm Lang không thích nói chuyện vô nghĩa, Quý Đình Hiên giải thích: “Năm nay sức khỏe của ông Hạ khá tốt, cũng muốn cống hiến chút gì đó cho hiệp hội từ thiện, vị này là cô Tô, cô ấy tới đưa báo cáo từ thiện của Hạ Thị.”