.
Chương 386:
Không biết Hạ Phác Chú rõ ràng chuyện này từ khi nào, cậu ta nói: "Bởi vì cậu ta là nhà tư bản, nhà tư bản tham lam."
Cậu ta tức giận nói: "Chờ đến ngày thống nhất, tôi mượn súng săn của bác Tần, đuổi hết bọn tư bản ra khỏi Cảng Thành."
Quý Đình Phong sợ hãi: "Không phải đâu chị dâu, chẳng lẽ đến khi thống nhất, chúng ta phải nộp tài sản cho Đại Lục sao?"
Chuyện là hôm nay Quý Đình Hiên oán giận bà cô hai nhà họ Tiền như vậy, có thể nói là đập nồi dìm thuyền ôm đùi, mời Tô Lâm Lang đến ăn cơm, nhưng cô vì cứu chó mà từ chối.
Đừng nói là anh ta, chắc chắn ông cụ Quý cũng thầm phàn nàn.
Dù sao ở những năm sáu mươi, quả thật một vài chính sách của Đại Lục rất không có nhân tính.
Tình hình sau khi thống nhất thế nào thì không ai biết, cô vẫn nên cho nhà họ Quý một viên thuốc an thần.
Tô Lâm Lang vỗ vào cổ con chó chăn cừu, cô nói: "Đình Phong, tôi mua con chó này từ tay Gonda, cậu mang về giao cho ông nội cậu, cứ nói là tôi đưa người canh nhà giúp ông ấy, phải nhớ chăm sóc tốt cho nó."
Ông cụ Quý là người thông minh, ông ta nhìn thấy chó sẽ hiểu ý cô.
Quý Đình Phong nghe vậy thì mừng rõ, cũng không rối rắm chuyện giao tài sản nữa, cậu ta dắt chó nói: "Cảm ơn chị dâu."
Hạ Phác Chú cũng muốn con chó này, cậu ta có hơi mất hứng, nhưng cậu ta vẫn thả rắm cầu vồng bậy bạ, Tô Lâm Lang trừng mắt nhìn cậu ta, cô hỏi hai người họ: "Có muốn cho Gonda một bài học không?"
Cho Gonda một bài học?
Đương nhiên bọn họ muốn.
Nhưng bây giờ cậu ta có xuất cảnh, chó Malinois rất bảo vệ cậu ta, cậu ta còn về nhà rồi, dạy dỗ thế nào?
Tô Lâm Lang trời sinh thích huấn luyện binh, đúng lúc Gonda đang ở nhà ông ngoại cậu ta ở Cảng Thành, nhà họ tiền, cô còn muốn đến nhà họ Tiền, trước khi tới cô đã nghĩ tốt rồi, muốn đến tận cửa dạy dỗ Gonda, cô nói: "Đi thôi, chúng ta đến nhà dạy dỗ cậu ta."
Wow, đến tận nhà dạy dỗ, nghe rất kích thích.
Hai cậu ấm lập tức phấn chấn tinh thần.
Trên đường, Tô Lâm Lang gọi điện cho Lưu Ba, bảo anh ta mang một chiếc còi khi dùng để huấn luyện vệ sĩ trong phòng để đồ đến, nhân tiện lái một chiếc xe đến cho cô.
Lên taxi, mang theo chó và hai đứa nhỏ, cô đi đến nhà họ Tiền.
Thời gian Tô Lâm Lang rời đi cũng không dài, đến khi cô trở về, Gonda cũng vừa về đến nhà, người nhà họ Tiền vẫn đang thu dọn hiện trường vụ tai nạn, Lưu Ba cũng vừa mới xong, anh ta lái Silver Thorn đến.
Tô Lâm Lang nhốt chó chăn cừu trong Silver Thorn, Tô Lâm Lang và Lưu Ba nói qua về vụ tai nạn với Lưu Ba.
Đương nhiên cô nói bởi vì kỹ thuật lái xe kém nên không cẩn thận đâm phải nhà họ Tiền.
Lưu Ba là tài xế, làm việc giúp mợ chủ, đương nhiên anh ta gật đầu đông ý, nhưng khi ra ngoài cửa thì anh ta cũng phải la rầy: "Mợ chủ, đó là siêu xe Ford, may mà xe chúng ta có bảo hiểm, nếu không chúng ta phải bồi thường một khoản tiền lớn."
Một chiếc siêu xe đã bị vỡ nát, chủ nhân của nó là Tiền Phi Long, đứng bên cạnh xe, trông còn đau lòng hơn cha chết.
Tô Lâm Lang nói: "Là kỹ thuật lái xe của tôi quá kém, làm phiền anh xử lý, anh cũng trả tiền bồi thường giúp tôi, thay tôi nói xin lỗi họ."
Lưu Ba cũng không cảm thấy kỹ năng lái xe của mợ chủ kém, anh ta chỉ cảm thấy vụ đụng xe này rất kỳ lạ, nhưng anh ta chỉ là một người tài xế, cũng là người thành thật, anh ta không hỏi nhiều, chỉ tiến lên xin lỗi nhà họ Tiền.
Tô Lâm Lang cũng không vào xe Silver Thorn, mà cô ngoắc tay, ý bảo Hạ Phác Chú và Quý Đình Phong đến đây.
Gonda dắt chó, đứng trong sân xem náo nhiệt, cô dơ còi lên thổi một tiếng tó, chó Malinois của Gonda lập tức dựng thẳng lỗ tai, cô lại thổi tiếp ba tiếng còi, chó Malinois chạy đến phía cô không chút do dự.
Gonda vẫn đang nắm dây xích cho, bất ngờ không kịp đề phòng bị chó Malinois kéo ngã xuống đất, mắt thấy sắp đụng phải một đống thuỷ tinh, có thể sẽ bị huỷ dưng.
Nhưng con chó hồn nhiên không biết chủ nhân gặp nguy hiểm, nó vẫn chạy như điên về phía Tô Lâm Lang.
Hạ Phác Chú ngạc nhiên: "Chị dâu, thế nhưng con chó kia cũng nghe lời chị, tại sao vậy?"
Quý Đình Phong thì nhát gan hơn: "Chị dâu mau chạy đi, Tiền Phi Long chính là người của không quân Hoàng gia!"