.
Chương 397:
Bốn phía tối đen như mực, cộng thêm cảm xúc của Tiền Phi Long và Tô Lâm Lang lúc này tương đối kích động, thế nên Băng Nhạn có hơi sợ, nhưng khoảnh khắc ánh đèn trong khu trưng bày sáng lên, cô bé khẽ oa một tiếng, nỗi sợ lập tức bay biến.
Đã nói là khu trưng bày thì đương nhiên không thể thiếu các tủ kính trưng bày sản phẩm, gần cửa nhất là chiếc mũ dành cho nữ bằng ngọc thời nhà Thanh, từng sợi chỉ vàng uốn thành hình phượng hoàng kết hợp với trân châu, mã não, pha lẫn chút sắc xanh đậm đà. Dù thời đại có cách biệt, nhưng các cô gái vẫn sẽ yêu thích những thứ này ngay từ cái nhìn đầu tiên, bằng chứng là Băng Nhạn vui sướng gật gù lia lịa khen: "Chị dâu ơi, món đồ này đẹp quá."
Đàn ông rất khoái nhìn thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của phụ nữ, Tiền Phi Long cũng không phải ngoại lệ, anh ta đắc ý khoe khoang: "Cái này gọi là Ngũ Phượng Điền, nghe đồn Hoàng hậu nhà Thanh sẽ đội nó vào những dịp tế trời, nhà tôi có tới ba cái lận."
Chuyến này, Tô Lâm Lang xem như được mở rộng tầm mắt.
Cô hướng mắt nhìn lướt một lượt từng chiếc tủ trưng bày, bên trong có trượng Như Ý bằng ngọc, trâm phượng,... Nói chung là muôn màu muôn vẻ.
Tiền Phi Long chỉ tay vào một chiếc mũ từ phỉ thúy xanh, khảm đầy trân châu bóng loáng, giảng giải: "Cái này nghe bảo là từ đời nhà Minh, cũng chỉ Hoàng hậu mới được đội."
Có điều, xem triển lãm kiểu này, lúc đầu còn thấy mới mẻ, thú vị, nhưng về sau lại rất nhanh chán, đầu óc cũng tê rần, không phải là hết đồ quý, mà do đồ quý quá nhiều, xem hoài không hết, nên có chút ngán.
Thấy về cơ bản, khu này chỉ toàn trang sức và đồ vật bằng ngọc, Tô Lâm Lang lập tức hiểu ra: "Trong nhà anh hẳn là còn rất nhiều phụ kiện như trượng Như Ý, ấm trà, bình hoa nằm ở các khu khác nhỉ?"
Nói đoạn, cô chợt hỏi: "Có thể dẫn tôi đi xem thử được không?"
Ông cụ nhà họ Tiền là một người rất thông minh, sáng suốt. Bởi muốn làm tướng cướp cướp của cũng phải có mắt nhìn, chứ có vài kẻ ngu dốt chỉ biết chăm chăm vào mấy thứ vừa thô kệch, vừa xấu xí, chẳng những không có giá trị gì mà còn nặng muốn chết, nhưng những thứ ông cụ cướp được hầu hết là nữ trang thời xưa, tuy nhỏ, lại rất có giá.
Khu này chỉ toàn là mũ, miện, chứng tỏ vẫn còn những khu chuyên dùng để trưng bày các phục sức cũng như đồ trang trí tuyệt đẹp khác.
Tiền Phi Long mỉm cười gật đầu, như ngầm thừa nhận, đút hai tay vào túi, cười hỏi: "Cô Tô có thấy thích món nào không?"
Tô Lâm Lang bật cười: "Nếu có thì sao, chẳng lẽ trung tá Tiền sẽ tặng cho tôi hả?"
Băng Nhạn tưởng sẽ được tặng thật, bèn đưa mắt nhìn một cây trâm bản dẹp làm bằng vàng, bên trên khắc hình năm đứa trẻ đang chơi đùa, trông vô cùng đáng yêu. Cô bé cực kỳ thích món đồ này, thế là vội quay sang nói với cô: "Chị dâu, cái đó dễ thương lắm luôn á."
Tiền Phi Long lấy ra một chuỗi chìa khóa, trở tay tra vào ổ, vặn nhẹ rồi nói: "Nếu hai người thích món này, vậy tôi sẽ tặng nó cho hai người."
Nhưng anh ta vừa mở tủ kính, Tô Lâm Lang chợt hét lên: "Chờ chút đã."
Cô nói tiếp: "Trung tá Tiền à, nhặt được của rơi thì phải trả lại cho người, đây là đạo lý mà tới một đứa con nít còn biết, nhưng anh chẳng những không trả chúng lại cho chủ nhân, còn tính tặng cho tôi, vậy không tốt lắm đâu."
Tiền Phi Long quay đầu, cụp mắt nhìn cô, nhoẻn miệng cười đầy tinh nghịch: "Cô Tô, đúng là ban nãy tôi có nói với nhóc con nhà cô là trẻ con nhặt được của rơi phải trả lại cho người bị mất, nhưng thế giới của người trưởng thành lại khác, ở đây chúng tôi chơi luật rừng, ai mạnh hơn thì tài phú sẽ thuộc về kẻ đó, cô hiểu chưa?"
Anh chỉ tay vào mũi mình, nói tiếp: "Nếu cô mạnh hơn, vậy cứ việc xông tới giành lấy, đừng đứng đó khóc lóc, ăn vạ như mấy đứa nhỏ đòi kẹo, trong thế giới của người lớn chỉ toàn nước mắt cá sấu nên không ai tin đâu."
Có thể nói, luật rừng và đạo ăn cướp chính là châm ngôn làm giàu của người Anh. Mặc dù bề ngoài của Tiền Phi Long là người Hoa, nhưng bên trong đã hóa Tây từ đầu tới cuối, cả anh ta lẫn cha anh ta, thậm chí là nguyên nhà họ Tiền đều tôn thờ đạo lý ăn cắp mới là chân ái, là lẽ sống.
Thế nên sau khi ông cụ nhà anh ta thẳng tay bưng đồ từ trong hoàng cung về đã hiên ngang xây nguyên một tầng triển lãm để trưng bày những thứ đó. Ông cụ chẳng những không hề có ý định trả lại, mà còn vô cùng đắc chí vì đã đoạt được những món hàng có giá.
Họ rất ngạo mạn, cũng rất tự hào về mình, bởi trong thân tâm họ cảm thấy kẻ mạnh xứng đáng có được tất cả, còn kẻ yếu thì nên ngoan ngoãn nằm trên thớt chờ bị làm thịt. Đây cũng là lý do tại sao họ cho phép Gonda cầm súng dọa bắn chết con chó để đòi mười nghìn tệ tiền chuộc từ cô. Bởi Gonda bé bỏng là một đứa trẻ, tức vẫn còn có lương tâm, thế nên nhà họ Tiền và ông nội sống bên nước Anh của cậu ta muốn dạy cậu ta vứt bỏ lương tâm của mình, trở thành tướng cướp chân chính.