.
Chương 398:
Thế mà ban nãy cô còn thấy chàng quân nhân người Anh Tiền Phi Long này đáng thương vì mồ côi mẹ, giờ thì khác rồi, sự thương hại dành cho anh ta của cô đã hoàn toàn biến mất. Trong không khí lập tức tràn ngập mùi thuốc súng, hai người lớn, hay nói đúng hơn là hai người lính giương cung bạt kiếm, Băng Nhạn nắm chặt lấy tay chị dâu, ra hiệu đừng làm vậy.
Cuối cùng, Tô Lâm Lang mở miệng hỏi trước: "Chắc chắn phải có lý do gì đó anh mới muốn tặng đồ cho tôi nhỉ? Nói đi, điều kiện là gì?"
Khi không lại tỏ ra ân cần, chẳng phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm.
Hãy nhớ những thứ được trưng bày dưới tầng hầm này toàn là hàng tàng trữ, cũng là bảo vật gia truyền của bá tước Tiền, tới cả Hạ Phác Đình cũng chưa từng đặt chân tới, chứng tỏ sẽ không dễ dàng để người ngoài nhìn thấy chứ đừng nói gì tới tặng.
Thế mà Tiền Phi Long chẳng những dẫn cô vào, còn bảo muốn tặng đồ cho cô, chắc chắn là có âm mưu gì đó phía sau.
Kỳ thật cô cũng đoán được sơ sơ rồi. Người xưa có câu tiên lễ hậu binh, nếu cô nhận quà của anh ta, chẳng khác nào chấp nhận cho Lương Tùng trở về Tiêm Sa Chủy, tiếp tục thu phí bảo kê, bắt nạt mấy cô gái bán hoa và những nhà buôn bán nhỏ, nghiêm trọng nhất là ông sáu Lục sẽ phải cuốn gói bỏ đi.
Nhưng nếu cô không nhận, e là ngoài mặt hai nhà vẫn êm ả hòa thuận, nhưng một khi bắt đầu đấu đá giành quyền lợi, đối phương chắc chắn trở mặt thành thù.
Lý do là quan hệ và lợi ích trên thương trường giữa các gia tộc giàu có với nhau cực kỳ phức tạp.
Doanh thu hàng năm của công ty vận tải hàng hải Hạ Thị tận mấy tỷ, tất cả đều được lưu chuyển qua ngân hàng Hắc Mã, một khi nhà họ Hạ cắn răng, quyết định lật mặt với nhà họ Tiền, tuyên chiến đổi ngân hàng, vậy không chỉ nhà họ Hạ gặp rắc rối mà nhà họ Tiền cũng chẳng thoải mái gì.
Ngoài ra, nhà họ Hạ đang có ý định xây một tòa cao ốc tại khu đất ở Trung Hoàn và tòa nhà này đã được bác tước Tiền đã nhắm trúng từ lâu, dự định sẽ mua lại nguyên tòa nhà để mở một trụ sở đấu giá quy mô lớn, nghe là biết tốn không ít tiền, thế nên tốt nhất là hai bên có thể ngồi xuống, thương lượng trong hòa bình, cho ra một cái giá tối ưu.
Vì vậy, nếu hai bên trở mặt thật, chẳng ai thấy dễ chịu cả.
Kỳ thật, Hạ Trí Hoàn và Hạ Phác Đình cũng gánh vác rất nhiều nguy hiểm khi để cô thích làm gì thì làm, bởi chỉ cần cô thua, họ sẽ phải đền một số tiền kếch xù.
Tiền Phi Long khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn Tô Lâm Lang, nói: “Cho cô chọn một thứ, muốn lấy cái gì cũng được, lấy xong thì lập tức rời đi, sau đó để yên cho tôi sai người đánh Lục sáu ngón thành kẻ tàn phế, đuổi ông ta rời xa nơi này, lại cho phép Lương Tùng trở về Tiêm Sa Chủy.”
Kế tiếp, anh ta thả lỏng tay, xem như ngả bài: “Thú thật tôi mong cô sẽ không lấy bất cứ thứ gì, cô là người Đại Lục, dù có là con gái, nhưng một khi đã cố tình đâm nát xe của tôi, ắt không đáng được tha thứ. Ngoài ra, hẳn cô đã kiểm soát được Phác Đình rồi nhỉ? Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi sẽ không ngồi yên nhìn cô biến cậu ấy thành con rối trong lòng bàn tay mà trêu đùa đâu.”
Tô Lâm Lang lập tức nghĩ thông mọi chuyện, người muốn tặng đồ cổ để xí xóa ân oán, thiết lập lại quan hệ hòa bình giữa hai bên là cha anh ta, bá tước Tiền. Nhưng trong thân tâm Tô Lâm Lang lại hy vọng có thể đấu một trận, thậm chí là đánh bại cô. Anh ta muốn dùng nắm đấm để khiến cô ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nhận thua, sau đó rời khỏi Tiêm Sa Chủy.
Hơn nữa anh ta còn tự tìm cho mình một lý do rất chính đáng, đó là để Hạ Phác Đình.
Tô Lâm Lang bỗng bật cười.
Cô đã ngắm xong toàn bộ hàng “cấm tàng trữ”, có thể về được rồi, thế là cô dứt khoát kéo tay Băng Nhạn đi ra cửa, không quên trả lời: “Luật rừng của Trung tá Tiền lạ thật đấy, tóm lại là bình dân ở Tiêm Sa Chủy nên bị xã đoàn làm thịt, còn phụ nữ thì có thể bị người của băng Lưỡi Rìu tùy ý cưỡng hiếp, ép đi bán dâm, đúng không?”
Chẳng biết Tiền Phi Long là không biết thật hay đang giả vờ hồ đồ, anh ta đáp: “Chỗ nào ở Hồng Kông mà chẳng có xã đoàn, băng Lưỡi Rìu tính ra vẫn còn văn minh chán, ít nhất họ không ức hiếp người già và trẻ con, còn ra mặt bảo vệ gái bán hóa, không để bọn họ bị “chơi không trả tiền”, như vậy không tốt hả?”
Thứ Tô Lâm Lang cho là cướp bóc, anh ta lại gọi luật rừng.
Xã đoàn trong lời Tô Lâm Lang, qua miệng anh ta lại trở thành bảo vệ, xem ra không thể nào ngồi xuống bàn bạc được, chỉ còn nước dùng nắm đấm để nói chuyện thôi.
Tô Lâm Lang bước ra cửa, rồi lại quành về, bồi thêm một câu: "Gã Trương Hoa Cường từng bắt cóc chồng tôi đã sử dụng khẩu súng do nước Anh mấy người sản xuất, và người đã bắn chết gã là công an Đại Lục chúng tôi, chứ không phải nước Anh, càng không phải bậc quân nhân vừa cao thượng vừa vĩ đại nhà anh. Muốn đưa quân tới Bắc Bình để cứu vớt chồng tôi như Bộ Tư lệnh Liên Hợp Quốc đã làm hồi năm 1900 hả, được thôi, cứ việc đến, nhưng trước tiên phải đánh thắng được tôi cái đã."
Dứt lời, cô ôm Băng Nhạn lên, nhanh chóng ra khỏi tầng hầm, bước lên cầu thang, rời đi, để lại Tiền Phi Long đứng chết lặng tại chỗ.