.
Chương 401:
Tiền Phi Long cao gần một mét chín, là lính đặc chủng trên không, nếu Tô Lâm Lang không nhân cơ hội này đánh gãy mũi anh ta, chỉ sợ cô không làm vỡ trứng của anh ta được.
Chính miệng anh ta nói, cá lớn nuốt cá bé, theo luật rừng, ai mạnh hơn thì người đó có lý.
Anh ta chảy máu mũi, giãy dụa, muốn phản kháng, nhưng vô dụng, Tô Lâm Lang đập trúng cổ họng của anh ta, chân đã giẫm vào vị trí quan trọng, chỉ cần cô dùng sức, cô sẽ khiến trứng của anh ta mãi ở lại vào ngày Giáng Sinh, từ nay về sau biến thành thái giám.
Khi đối mặt với nhau, Tô Lâm Lang nhìn thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng trong mắt Tiền Phi Long.
Anh ta phát hiện cô thật sự nghiêm túc, nếu anh ta rên một tiếng, cô cũng sẽ dẫm thật mạnh.
Nhưng đúng lúc này, tiếng kêu chói tai của Băng Nhạn bỗng dừng lại, khuôn mặt cô bé trắng bệch, Tô Lâm Lang buông hai tay ra, để mặc cho Tiền Phi Long ngã xuống, cô nhìn thấy Băng Nhạn ngã ngửa về sau.
Gonda bị Hạ Phác Chú và Cố Khải Toàn đánh tơi bời, nhưng cậu ta không thèm phản kháng, chỉ khóc lóc: "Chó, chó của tôi, Tim, nó chết rồi, không cử động được, ông trời thật đáng ghét, tôi chết mất thôi!"
Tô Lâm Lang ôm Băng Nhạn, một tay cô ấn vào huyệt nhân trung của cô bé, chờ cô bé mở miệng thì đẩy hơi cho cô bé, cô làm mấy lần, sau đó đá Hạ Phác Húc ở gần mình nhất: "Ngu ngốc, còn không mau đi hô hấp nhân tạo cho con chó?"
Băng Nhạn bị nói lắp, khi Hứa Uyển Tâm mang thai cô bé, bà ấy quá căng thẳng và lo âu nên đã tạo thành, đứa bé ở trong bụng mẹ đã nhiễm cảm xúc căng thẳng của mẹ, từ nhỏ đã nói lắp, bởi vì Tô Lâm Lang vẫn luôn làm bạn với cô bé, mỗi tối cô đều nghe cô bé kể chuyện, cho cô bé thời gian biểu đạt. Vậy nên bây giờ cô bé tốt hơn rất nhiều, nhưng khi gặp chuyện kích thích vẫn sẽ lo âu và căng thẳng như cũ, sẽ thét chói tai, thậm chí còn hít thở không thông, sau đó là bị sốc.
Con chó cũng giống vậy, nhưng nó hít thở không thông vì Tô Lâm Lang.
Bãi cỏ đông kín người, một bên là Tô Lâm Lang làm cấp cứu cho Băng Nhạn, một bên là Hạ Phác Húc bắt chước theo Tô Lâm Lang cứu con chó, xe cứu thương kêu réo tai ở phía xa xa, mọi người vây xem mồm năm miệng mười, vệ sĩ mở đường, xe cứu thương nhanh chóng đi đến bãi cỏ.
Thế nhưng chờ xe cứu thương đến, Băng Nhạn và con chó đều đã tỉnh lại.
Trên xe cứu thương, sau khi bác sĩ nghe nhịp tim của Băng Nhạn, ông ấy tháo ống nghe xuống: "Đứa bé khoẻ rồi, không có vấn đề gì."
Tô Lâm Lang bảo Băng Nhạn: "Cảm ơn bác sĩ nào."
Cô bé cuộn tròn trong lòng chị dâu, sợ hãi nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ dơ nắm đấm lên, ông ấy nói: "Đây là thuốc tôi kê cho bé con, thuốc rất đắng, nhớ phải uống đúng giờ nhé."
Còn phải uống thuốc, thuốc còn rất đắng nữa?
Băng Nhạn nhíu mày, bác sĩ xoè tay ra, là một nắm kẹo, ông ấy cười nói: "Merry Christmas!"
"Merry Christmas!" Băng Nhạn bốc kẹo, cô bé nở nụ cười: "Chị dâu, chúng ta cùng ăn."
...
Hạ Phác Chú tức điên, cậu ta đã chuẩn bị đến Đại Lục gọi bác Tần của cậu ta đến giải phóng mình.
Nhưng đến làm khách, phải có lễ nghi, một bà cô của nhà họ Tiền hơn bảy mươi tuổi ra mặt, mời Tô Lâm Lang đưa bọn nhỏ đến câu lạc bộ thay quần áo, nghỉ ngơi, quản gia đã chuẩn bị xe, chờ ngay bên cạnh xe cứu thương.
Tô Lâm Lang cũng rất thèm thuồng đống đồ cổ của nhà họ Tiền, cô không muốn bỏ chạy, nên lên xe đến câu lạc bộ.
Nhà họ Hạ đã gửi trang phục dạ hội và đồ trang điểm của cô đến câu lạc bộ, cô chỉ cần thay quần áo bẩn, tắm rửa, sau đó trang điểm, buổi tối vẫn có thể tham gia tiệc Giáng Sinh và ăn tối.
Cô tắm cùng Băng Nhạn, lúc đi ra, Hạ Phác Húc và Hạ Phác Chú đã thay đồ xong ngồi ở sô pha,
Hạ Phác Húc đã hai mươi tư, là người trưởng thành, đứng đó còn cao lớn hơn anh trai, nhưng vẻ mặt lại ngây thơ vô tội, anh ta oan ức, giống như đứa ngốc vậy, chỉ biết nói: "Chị dâu, Băng Nhạn, rất xin lỗi!"
Hạ Phác Chú chỉ tay: "Chị dâu, đánh anh hai, đánh anh ấy đi!"
Tô Lâm Lang lau tóc cho Băng Nhạn, sau một lúc im lặng, cô hỏi lại Hạ Phác Húc: "Chó của Gonda muốn cắn cậu, tại sao cậu không chống cự, mà lại chạy trốn, chẳng lẽ cậu không biết, cậu chạy sẽ khiến Gonda tức giận sao?"
Cô chỉ tay ra cửa: "Đến nhà họ Tiền, quỳ gối xin lỗi người ta." Cô quát: "Đi mau, đến xin lỗi ông chủ của cậu đi!"