.
Chương 402:
Con người ai cũng có lòng tự trọng, lòng tự trọng của Hạ Phác Chú rất cao, cậu ta tức giận Hạ Phác Húc, bởi vì anh ta nịnh bợ nhà họ Tiền như thằng hề, nhưng lại bị con chó nhà người ta trêu chọc.
Nhưng bảo Hạ Phác Húc đến quỳ gối xin lỗi nhà họ Tiền, như vậy cũng là ném thể diện của nhà họ Hạ đi.
Cậu ta không theo kịp tiết tấu của chị dâu, cậu ta do dự nói: "Chị dâu, là Gonda cố ý cho chó ngửi quần áo của anh hai, sau đó ra lệnh cho chó cắn người, người sai là Gonda, tại sao anh hai em lại phải đi xin lỗi?"
Băng Nhạn cũng nhỏ giọng nói: "Chị dâu, anh Húc biết sai rồi."
Hạ Phác Húc luôn luôn giả vờ, cười hì hì, vẻ mặt phấp phới gió xuân. Thật ra không ai cố ý dạy anh ta như vậy, là mẹ anh ta, Linda Tôn nịnh bợ người khác theo thói quen, dần dà, anh ta đã học theo.
Mặc dù anh ta xuất thân từ gia đình giàu có số một, ăn no mặc đẹp từ nhỏ, nhưng từ trong xương, lại chỉ thích làm nô tài cho người ta.
Hôm nay anh ta bị Tiền Phi Long mắng chửi như chó, thậm chí còn bị Gonda đối xử không bằng một con chó, anh ta mới có vẻ mặt chân thật, anh ta chết lặng, bị Tô Lâm Lang chỉ vào thì nói: "Tôi muốn về nông trường."
Mặc dù nông trường nghèo đói, nhưng anh ta được coi là khách quý, không bị mọi người giễu cợt là thằng hề như ở đây.
Lúc này anh ta vô cùng tủi thân, khổ sổ, muốn quay về nông trường.
Nhưng Tô Lâm Lang lại lớn tiếng nói: "Coi nông trường là nơi thu gom rác rưởi sao, cậu muốn đi thì đi sao, muộn rồi!"
Có người gõ cửa, là Tiền Phi Long: "Cô Tô, mọi người có ổn không?"
"Tôi phải thay quần áo, đi ra ngoài!" Tô Lâm Lang nói với Hạ Phác Húc: "Cút, mau đi bợ đỡ đôi chân thối của chủ nhân cậu đi!"
Thật ra chuyện rất đơn giản.
Tiền Phi Long đã dạy Gonda ra lệnh cho chó nghiệp vụ như thế nào, hôm nay trong nhà có nhiều khách, cậu ta muốn khoe khoang, bắt nạt người hầu không có ý nghĩa, vừa khéo Hạ Phác Húc làm đầy tớ cho nhà họ Tiền hàng ngày, Gonda biết cậu mình đối xử với anh ta như chó, cậu ta học theo, cũng coi anh ta là chó, tạo niềm vui cho mọi người.
Tô Lâm Lang thay trang phục trước, chiếc váy không quá long trọng, là một chiếc váy xếp ly theo kiểu La Mã cổ đại. Tô Lâm Lang thay váy xong, cô mở cửa ra, Tiền Phi Long đút hai tay trong túi, đứng bên ngoài.
Anh ta bị Tô Lâm Lang đánh gãy mũi, cái mũi sưng phù rất to, nhìn người có vẻ ngờ nghệch.
Anh ta được coi là người đàn ông đầu tiên bảo vệ thành công trứng của mình dưới chân Tô Lâm Lang, thế nhưng anh ta cũng không phục, thái độ vô cùng đàn ông, nhưng giọng nói lại đầy mùi thuốc súng: "Cô Tô rất am hiểu lợi dụng nhược điểm của người khác, nhưng tôi tin, không có lần sau."
Sở dĩ cô có thể đánh được anh ta, chẳng qua là lợi dụng sự đồng tình của anh ta, mê hoặc anh ta.
Nếu không với cơ thể một mét sáu mươi lăm này của cô, anh ta có thể dùng một tay nhấc cô như cử tạ.
"Cũng vậy thôi, Gonda nhà anh không lợi dụng sự đồng cảm của tôi, kiếm được một vạn đó sao?" Tô Lâm Lang nói.
Tiền Phi Long gật đầu thừa nhận, đồng thời anh ta nói: "Bảo em trai Phác Đình đi xin lỗi Gonda, sau đó mọi người bắt tay giảng hòa, ở đây có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, sẽ khiến bọn họ vui lên."
Hạ Phác Húc và Hạ Phác Chú không đi xa, hai anh em đứng ngay ở hành lang.
"Chú, Gonda nhà chú dung túng cho chó cắn người, chú lại muốn tôi đi xin lỗi cậu ta?" Hạ Phác Chú hỏi lại.
Tiền Phi Long quay đầu lại, anh ta cười hỏi: "Cậu bị chó cắn sao?"
Anh ta lấy chi phiếu trong túi ra đưa cho Hạ Phác Húc, còn nói: "Phác Húc không cần xin lỗi Gonda."
Hạ Phác Chú giành lấy đọc được, bên trên có viết ba vạn, xem ra đây là tiền bồi thường hôm nay bị chó cắn.
Cậu ta nhìn Hạ Phác Húc: "Nếu anh dám nhận số tiền này, đừng mong em gọi anh một tiếng anh trai nữa."
Tiền Phi Long cười nói: "Thằng nhóc ngốc, Phác Húc lấy tiền mới là đúng, tiền là liều thuốc vạn năng, các cậu được ông trời ưu ái, may mắn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nhưng muốn học cách kiểm soát nó, các cậu phải dùng mọi thủ đoạn."
Vừa rồi Hạ Phác Húc còn nói muốn đi nông trường, nhưng anh ta vừa nhìn thấy chi phiếu, lập tức nói: "Chú nhỏ, có vẻ hơi ít?"
Tiền Phi Long lại lấy ra tờ chi phiếu mười phạn, đưa cho anh ta: "Đi thôi."