.
Chương 42:
Có một câu nói rất hay, binh sợ một đứa sợ, tướng sợ cả đám sợ. Sau khi được Tô Lâm Lang dẫn dắt đại sát tứ phương, một người vô dụng như Lưu Ba cũng cảm thấy tràn đầy hào hùng trong lồng ngực, anh ta cầm khẩu AK lên, nghiến răng đặt ngón tay lên cò súng.
Nếu không phải Tô Lâm Lang tát mạnh vào đầu thì anh ta đã bắn một loạt đạn ra rồi.
Đó là một chiếc Mercedes, cửa sổ xe hạ xuống, trong xe có người không ngừng gọi: "Chị dâu, chị ở đâu, chị dâu?"
Lưu Ba còn kích động hơn cả nhìn thấy Quan Âm Bồ Tát, trong lòng tự nhủ sao mình lại quên mất là còn có Hứa Thiên Tỉ chứ.
Cậu ta lái một chiếc mercedes E3 sedan dáng thể thao, con xe này có tính năng cực ngầu và chạy siêu nhanh!
Rừng sâu núi thẳm, thiên la địa võng, không hổ con gái ruột nhà đoàn trưởng, Tô Lâm Lang chỉ huy mọi người đỡ cậu cả Hạ lên con E3 đâu vào đấy, sau đó cô còn móc ra một chiếc bộ đàm và ấn mở.
Cho nên cô chẳng những làm thịt bảo vệ, mà còn không quên lấy luôn bộ đàm của bọn họ.
Biết người biết ta, chẳng phải có thể trăm trận trăm thắng sao?
Bộ đàm mở ra, trong xe có tiếng ồn ào vang lên: "Anh Cường, anh Cường, trong xe vận tải không có người, over!"
"Kiểm soát ngã tư, lục soát xung quanh, ngoại trừ con tin thì bắn chết hết, over!" Giọng nói lạnh lẽo này chính là của thủ lĩnh băng cướp Trương Hoa Cường.
Năm ngoái, hắn đã từng bắt cóc một gia đình giàu có khác, cháu trai trưởng Quý Đình Hiên của Quý thị, còn tống tiền thành công được 8 tỷ nên vô cùng có kinh nghiệm.
Hắn đang bố trí thiên la địa võng.
Tô Lâm Lang vốn muốn nghe nhiều hơn, nhưng phạm vi tín hiệu của bộ đàm có giới hạn, vừa rời khỏi phạm vi là không nghe được gì nữa.
Nhưng cuối cùng, cô cũng có một ít thời gian thở dốc.
Trước tiên, cô cần phải sơ cứu đơn giản cho cậu cả Hạ có giá trị 16 tỷ đã.
Trải qua một hồi xóc nảy, đầu của anh lại rướm máu, đây cũng không phải là môt hiện tượng tốt, bởi vì trong đầu anh có đạn, có lẽ trùng hợp ở một vị trí vi diệu nên mới không lấy mạng anh. Một khi xóc nảy sẽ khiến mảnh đạn di chuyển, anh sẽ lập tức mất mạng.
Còn nữa, dù anh chưa phát sốt, nhưng cũng phải chăm sóc chống viêm, nếu không một khi lên cơn sốt cũng sẽ đi đời nhà ma!
Dưới ba cặp mắt lo lắng nhìn chằm chằm, Tô Lâm Lang lại làm rất thong thả và có tổ chức.
Sau khi băng bó đơn giản cho vết thương xong, cô vẫn không quên dùng bông cẩn thận lau vết máu bên trên dao quân dụng một phen.
Diệp Khánh Vinh không thể nhịn được nữa, dù sao trời cũng sắp sáng, kế hoạch của Trương Hoa Cường cũng sắp được thực hiện.
Hắn nịnh nọt: "Chị dâu, thật ra không chỉ có một con đường xuống núi, còn có một con đường khác, có thể bảo đảm chị dâu và cậu cả xuống dưới núi an toàn."
Hứa Thiên Tỉ cầm khẩu AK lên, chĩa súng: "Đừng giở trò, nếu không thì đầu anh sẽ lập tức nở hoa."
Lưu Ba đang ngồi trên ghế lái còn hung ác hơn, vẻ mặt anh ta dữ tợn: "Dám lừa gạt mợ nhà tôi, tôi sẽ đập chết anh!"
"Miệng cống ở phía đông đập chứa nước có giấu tấm thép, dựng lên sẽ thành một cây cầu, có thể vượt qua con đường cụt và đi thẳng đến con đường nhựa mới. Đó là đường hầm chạy trốn của tôi, anh Cường cũng không biết." Diệp Khánh Vinh vội vàng giải thích.
Cuối cùng Tô Lâm Lang cũng lau sạch sẽ con dao quân dụng, cô cầm dao lên thưởng thức: "Trương Hoa Cường thực sự không biết?"
Chiếc áo phông đen bẩn thỉu tương phản với làn da trắng hồng, người mợ Hạ này gầy nhưng có thịt, cái eo thon thả và thân hình cân đối, toàn bộ cơ thể cô mang một vẻ đẹp khỏe khoắn và lộng lẫy như khi hoa mẫu đơn nở rộ, nét đẹp này rất có tính xâm lược.
Đặc biệt là ánh mắt của cô, bá đạo lạnh lẽo, khiến đàn ông nhìn cũng phải run chân.
"Quả thật không biết." Diệp Khánh Vinh không có sắc tâm, giờ phút này hắn chỉ muốn bảo vệ cái mệnh chó của mình.
Tô Lâm Lang ngừng cười, kề dao lên cổ Diệp Khánh Vinh, ra hiệu Lưu Ba: "Lái xe, trở về theo đường cũ."
Cô lại nói với Diệp Khánh Vinh: "Chúng ta đánh cược một lần đi, anh Cường chẳng những biết đường nhỏ của cậu, mà còn đang ngồi chờ ngay đường nhỏ."
Diệp Khánh Vinh tràn đầy tự tin: "Không thể nào, con đường kia là do em chuẩn bị cho bản thân, em vẫn luôn giấu diếm anh Cường, hắn thật sự không biết được đâu."
"Kiêu ngạo, tự mãn, cách cái chết không còn xa." Tô Lâm Lang nói, sau đó thu hồi con dao.
Đương nhiên bọn cướp cũng phải đề phòng nhau.
Mặc dù Diệp Khánh Vinh chắc chắn rằng điều đó là không thể, nhưng khi chiếc xe được lái đi, hắn không khỏi nghĩ, nếu như Trương Hoa Cường cũng biết đường hầm chạy trốn của mình, chẳng phải hắn đã nắm giữ mọi thứ trong tay, muốn giết thì giết sao.
Trong trường hợp đó, chẳng phải hắn cũng sẽ là thịt cá trên thớt, bị Trương Hoa Cường tàn sát sao?
......
Chân tướng đến quá nhanh tựa như một cơn lốc xoáy.
Trên đường xuống núi, bọn họ chỉ đụng phải hai tên cướp bị gãy tay phải xuống núi chạy chữa và bọn cướp cầm súng đang canh giữ bên đường.
Bởi vì là xe nội bộ nên bọn chúng tưởng là đồng bọn, thậm chí còn không thèm cản lại.
Khi xe đến dưới chân núi, nụ cười và sự tự tin trên khuôn mặt Diệp Khánh Vinh không còn sót lại chút gì cả.
Một đường thuận lợi như thế, vậy thì chân tướng chỉ có một: Trương Hoa Cường chẳng những biết đường nhỏ, mà còn chắc chắn bọn họ sẽ đi đường nhỏ và đang bố trí mai phục ở đằng kia. Nếu bọn họ thật sự thay đổi tuyến đường thì bây giờ đã bị bắn thành cái sàng rồi.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Khánh Vinh như cha mẹ chết!