.
Chương 43:
Bọn họ đã cách A Quỷ rất gần, xe Silver đậu ở khúc ngoặt cách đó không xa.
Tô Lâm Lang xuống xe xem xét tình hình, Lưu Ba và Hứa Thiên Tỉ chờ đợi trong tâm trạng lo lắng và đề phòng.
Đợi một lúc, Tô Lâm Lang cuối cùng cũng vẫy tay ra hiệu cho họ đi qua đó.
Chị dâu tùy ý đứng ở giữa đường, chứng tỏ là đằng trước không có bọn bắt cóc mai phục, con đường này rất an toàn.
Lúc này họ mới được coi là chính thức chạy thoát!
Lưu Ba rất là kích động: “Xe Silver rất rộng, cuối cùng thì cậu cả cũng được ngồi thoải mái hơn chút.”
Năm người chen chúc nhau trong một cái xe, Hạ Phác Đình còn bị trúng đạn ở đầu, hôn mê bất tỉnh, cả người toàn là vết thương nhưng lại buộc phải co người lại. Mỗi lần xe xóc nảy đều khiến anh rất là khốn khổ, mà xe Silver lại rộng và êm hơn Baylor rất nhiều.
Đột nhập vào sào huyệt của bọn bắt cóc và cứu cậu cả ra, đối với Lưu Ba thì chuyện này giống như một giấc mơ, trong lòng anh ta tràn đầy niềm vui chiến thắng.
Hứa Thiên Tỉ cũng rất vui, còn không quên cảnh cáo Diệp Khánh Vinh: “Bây giờ bọn tôi có thể đưa anh đến sở cảnh sát ngay và luôn, tôi khuyên anh thông minh chút, ngoan ngoãn phối hợp với cảnh sát để tóm hết một mẻ.”
Lưu Ba cũng nói: “Lão gia bị các người bắn trọng thương, sống chết chưa rõ, cứ chuẩn bị tinh thần lên giá treo cổ đi!”
Hứa Thiên Tỉ nghĩ đến điều gì đó, cậu ta trừng mắt nhìn Lưu Ba: “Anh Lưu, anh mật báo cho bọn bắt cóc, anh cũng có tội.”
“Không phải, tôi cũng bị A Mỗ lừa.” Lưu Ba cuống quýt nói.
Hứa Thiên Tỉ đổi đầu súng: “Suýt nữa thì anh hại chết chị dâu, nếu còn u mê không tỉnh, xem tôi có cho anh ăn kẹo đồng không.”
Nhưng rồi cậu ta nhận thấy nụ cười mỉa của Diệp Khánh Vinh, vì thế vội vàng dừng nội chiến.
Việc nhà có thể để về rồi lại lo, bây giờ kẻ địch chung của họ là bọn bắt cóc, là Diệp Khánh Vinh.
Xe Baylor dừng lại trước xe Silver, để Hứa Thiên Tỉ và Diệp Khánh Vinh đỡ Hạ Phác Đình lên xe, Tô Lâm Lang còn có một việc cần làm. Đó là thay đổi hình dạng của hai chiếc xe, cải tạo phụ tùng.
Trương Hoa Cường cũng chẳng phải hạng xoàng, chắc chắn là hắn đã nhận ra có gì đó khác thường, muốn truy đuổi xe Baylor.
Muốn truy đuổi một chiếc xe, cách đơn giản nhất là nhìn màu sắc và biển số xe.
Trong thời gian ngắn như vậy thì rất khó để thay đổi màu sắc của xe, nhưng đổi biển số thì rất dễ, gỡ xuống rồi vứt đi là được.
Tháo xe Baylor xong, Tô Lâm Lang lại tới xem xe Silver, cả Cảng Thành cũng chỉ có vài chiếc xe loại này, thật sự là quá dễ nhận diện.
Cải trang cho nó cũng rất khó, vừa nhìn là biết ngay là một trong mấy vị “cao tầng” đi tuần.
Tô Lâm Lang thở dài, ông cụ Hạ cho cô cái xe đặc biệt như vậy, đúng là rất thương cô, bù lại thì cô cũng đau đầu không kém.
Nó không phải phương tiện di chuyển, mà là một cái bia ngắm.
…
Việc chuyên nghiệp thì phải tìm người chuyên nghiệp, cô đi nói chuyện với Lưu Ba, bàn xem tiếp theo nên làm gì.
Trong xe, Diệp Khánh Vinh và Hứa Thiên Tỉ vừa chăm sóc Hạ Phác Đình vừa nói chuyện.
“Chị dâu cậu có lai lịch thế nào, rõ ràng tôi nghe nói cô ta là…” Diệp Khánh Vinh nói nhỏ hơn: “Là một cô ngốc!”
Để bắt cóc cậu cả nhà họ Hạ, bọn bắt cóc đương nhiên là có mật thám, cũng biết rõ tất cả mọi chuyện của nhà họ Hạ. Nhưng mà tin tức chúng nghe được là mợ cả nhà họ Hạ là một cô ngốc.
Nhưng mà trong suốt cả quá trình, Diệp Khánh Vinh rất là nể phục Tô Lâm Lang.
Nếu Tô Lâm Lang mà ngốc thì người ở Cảng Thành đều là heo con.
Sau tối hôm qua, Hứa Thiên Tỉ cũng coi như hiểu được cái gọi là “con nhà võ”.
Chỉnh lại vị trí nằm cho Hạ Phác Đình đang hôn mê, cậu ta nói: “Chị dâu tôi vốn là người chặt mía mẫu mực ở nông trường.”
Diệp Khánh Vinh tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách dùng đao tốt như vậy, thì ra là chặt mía mới luyện ra.”
Hứa Thiên Tỉ cảm thấy nói như vậy không hay lắm, cậu ta lại thổi phồng lên: “Cha của chị dâu là đoàn trưởng của đoàn đột kích PLA, chị dâu của tôi đúng là tướng môn hổ nữ!”
“PLA?” Diệp Khánh Vinh sửng sốt.
Sau đó hắn lại cảm thán: “Khó trách, khó trách. PLA chính là Thủ tướng hoàng gia, ‘Thiết nương tử’ như phu nhân Shechier còn từng bị dọa ngã, tuy rằng người Đại Lục rất quê mùa, hơn nữa còn khố rách áo ôm, nhưng nói đến hung tàn thì đúng là có một không hai!”
Bây giờ là năm 1984, hai bên đang bàn bạc về vấn đề thống nhất, mà vào năm 1982, dưới sự chú ý của toàn thế giới, phu nhân Shechier đã ngã một cú đau điếng ở hội trường nơi đại hội diễn ra. Cú ngã này khiến Hải quân hoàng gia run lên trong lòng, hơn nửa người Cảng Thành cũng cảm thấy da đầu tê tái.
PLA, sự tồn tại mà các ông lớn bang hội cũng phải dè chừng, khó trách Tô Lâm Lang lại hung hãn như vậy.
“Cho nên anh đừng có làm ra vẻ nữa, chúng tôi có chỗ dựa là PLA đấy!” Hứa Thiên Tỉ đắc ý.