.
Chương 420:
Tiền Phi Long đứng thẳng rồi nói: “Cha, con sẽ không làm cha thất vọng.”
Bá tước Tiền gật đầu rồi nói: “Con đã trải qua chiến trường nên chắc hẳn cũng biết trên chiến trường nhân từ với kẻ địch có ý nghĩa như thế nào, cha sẽ không giao cho con việc gì nữa, con chỉ cần biết nếu con thua thì hậu quả rất nghiêm trọng là được rồi.”
Tiền Phi Long nghe xong lời cha dặn dò thì đi xuống lầu, anh ta cũng muốn ăn chút gì đó trước, vừa mới đi xuống thì tình cờ gặp vợ chồng Hạ Phác Đình.
Tô Lâm Lang đang ăn cơm, Hạ Phác Đình ngồi đối diện im lặng nhìn cô.
Hai người bọn họ vừa nhìn đã biết là âm mạnh dương yếu.
Tuy Hạ Phác Đình cao nhưng anh lại ngồi xe lăn, bệnh nặng khiến cho anh gầy đi rất nhiều, nhìn rất yếu đuối.
Tô Lâm Lang thì buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi màu đen phối với quần jean, dù ngồi ở đâu cũng có thể nhìn thấy sức sống mãnh liệt của cô.
Tiền Phi Long chỉ muốn ăn thứ gì đó đơn giản nên anh ta chỉ dùng sữa tươi ở trong tủ lạnh để pha ngũ cốc.
Trước đó anh ta đã chuẩn bị tất cả mọi thứ trước trận đấu.
Anh ta nói: “Cô Tô, quần áo của cô đã chuẩn bị xong rồi, cũng đã được giặt sạch và khử trùng, trừ cô ra chưa có ai khác mặc nó cả.”
Tô Lâm Lang gật đầu, cô ăn xong miếng bít tết lại bắt đầu uống cháo rồi mới nói: “Cảm ơn trung tá Tiền.”
Tiền Phi Long ngồi xuống bên cạnh Hạ Phác Đình, vừa ăn sữa ngũ cốc vừa nói: “Cô Tô giỏi sử dụng vũ khí lạnh, lần này lại không thể dùng, cô sẽ không cảm thấy tôi thắng không vẻ vang chứ?”
Tô Lâm Lang biết ý của anh ta, cô lười nghe anh ta nói lời giả tạo nên nói: “Hiện đại hóa, chiến tranh quy mô lớn, hay nói cách khác, sức mạnh quân sự của một quốc gia không thể dùng vũ khí lạnh để đo lường, không có gì là không công bằng cả.”
Giọng điệu của cô không phải là loại mà một cô gái bình thường có thể có.
Tư thế ngồi của cô cũng rất nghiêm chỉnh và mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết là dáng vẻ của một người quân nhân.
Cuối cùng cô ăn xong rồi bưng bát đi vào bếp.
Đầu tiên Tiền Phi Long nói: “Phác Đình, tôi nghe nói cô ta đã cứu cậu ra khỏi ở thổ phỉ?”
Lại nói: “Nếu như lúc đó tôi ở đấy, tôi cũng làm được.”
Hạ Phác Đình lười nói chuyện vớ vẩn với Tiền Phi Long, anh đã đề nghị vợ ở ván đầu tiên phải tập trung bảo vệ mình, có thể dứt khoát chịu thua, giữ sức mạnh để giành chiến thắng trong ván thứ hai và thứ ba.
Nhưng anh cũng sợ Tiền Phi Long giở trò sau lưng nên nói: “Trung tá Tiền, đến năm sau, doanh thu của công ty vận tải hàng hải Hải Thị sẽ đạt khoảng năm tỷ, nếu cậu dám làm tổn thương một đầu ngón tay của em gái nhà tôi, tôi sẽ đổi ngân hàng.”
“Thế mà cậu lại gọi cô ta là em gái sao?” Tiền Phi Long hỏi.
Hạ Phác Đình nói: “Cô ấy là vợ của tôi, người vợ đã đính hôn từ hai mươi năm trước, tôi muốn gọi cô ấy là gì cũng được.”
Tiền Phi Long vẫn luôn nhìn Tô Lâm Lang dưới góc độ nam nữ, cho nên thậm chí anh ta còn trêu chọc Hạ Phác Đình, đại ca bị bệnh, anh ta sẽ không an ủi chị dâu bằng những lời lẽ lưu manh như vậy.
Không thể phủ nhận là Tô Lâm Lang rất đẹp.
Hơn nữa còn là vẻ đẹp kiểu em gái phương Đông, khéo léo và duyên dáng.
Đúng là một em gái nhỏ.
Nhưng Tiền Phi Long đã nhìn thấy rất nhiều đặc công nữ xinh đẹp, biết rõ các cô rất đẹp và mê hoặc, hơn nữa còn ngụy trang rất sâu.
Anh ta nghi ngờ Hạ Phác Đình bị vẻ đẹp của Tô Lâm Lang mê hoặc, rồi nói: “Phác Đình, tôi chắc chắn cô ta không phải là mẫu người mà cậu thích, bởi vì mối tình đầu của cậu là Megan hoàn toàn khác cô ta, nếu có chuyện gì khó xử thì cậu có thể nói với tôi, được không?”
Megan là con gái duy nhất của một ông trùm dầu mỏ, là mối tình đầu thật thật giả giả của Hạ Phác Đình.
Đó là một cô gái rất dịu dàng, cũng rất thông minh.
Khác hoàn toàn với tính cách thô bạo và man rợ của Tô Lâm Lang, người đập xe của Tiền Phi Long thành thừng mảnh và thả chó kéo Gonda đi.
Tiền Phi Long chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm Tô Lâm Lang bị thương, nhưng anh ta nhất định sẽ đánh ngã cô, khiến cho cô khóc lóc chịu thua.
Anh ta cũng sợ ảnh hưởng đến lợi ích tài chính, nên đã cố gắng thức tỉnh Hạ Phác Đình, giải cứu anh khỏi sự mê hoặc của sắc đẹp.