.
Chương 437:
Anh ta nói: "Là cô ta giật dây cậu xin nhà trường mở thêm tiết dạy lịch sử Trung Quốc đúng không, cô ta biết dùng dao, dùng rìu, biết quyền anh, đến cả tôi, một người đàn ông cũng KO bởi ba quyền của cô ta, cậu thật sự cảm thấy cô ta chỉ là người bình thường, một người phụ nữ bình thường sao?"
Hạ Phác Chú nói: "Chị dâu quả thật không bình thường, chị ấy là tấm gương chặt mía ở nông trường, biết lái máy cày, còn là người mang cờ đỏ quốc gia[1], chị ấy còn biết săn thú, biết bắn tên, bách phát bách trúng."
[1]
Tiền Phi Long nghe cậu ta vẫn khăng khăng như vậy, anh ta vô cùng tức giận.
"Cậu giống Hạ Phác Đình và Hạ Phác Húc, chẳng qua là bị Tô Lâm Lang cám dỗ mà thôi, thật sự là vừa đáng thương vừa đáng buồn." Anh ta nói.
Hạ Phác Chú hiểu sai ý, mặt cậu ta đỏ lên, cậu ta đẩy Tiền Phi Long, nói: "Chú nhỏ Tiền, chú nói gì vậy, chú nghĩ rằng chị dâu tôi là ai, chú, chú là đồ không biết xấu hổ!"
Tiền Phi Long đang nói đến cám dỗ về vấn đề lập trường.
Nhưng Hạ Phác Chú hiểu lầm, tưởng là về phương diện tình cảm.
Ngay cả Hạ Phác Húc cũng biết chị dâu không thể bị khinh bỉ được, Hạ Phác Chú nghĩ rằng Tiền Phi Long nói chị dâu quyến rũ cậu ta, đương nhiên là phải tức giận, phải đẩy người.
Nhưng Tiền Phi Long bị một đứa nhỏ đẩy, anh ta cũng tức giận, kéo lấy áo Hạ Phác Chú, nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất.
Mắt thấy hai người sắp đánh nhau.
Đúng lúc này Tô Lâm Lang dẫn theo Băng Nhạn xuống tầng, cô khụ một tiếng, Tiền Phi Long vội vàng buông Hạ Phác Chú ra.
Hạ Phác Chú khó hiểu bởi vì hành động của Tiền Phi Long, nhìn thấy chị dâu đến, cậu ta đi đến phía sau cô.
Mặt Tiền Phi Long sưng phù như đầu heo, ý bảo Tô Lâm Lang đi qua, anh ta lấy một tấm thẻ trong ví ra, khua trước mặt cô: "Thấy rõ không?"
Anh ta lại lấy thêm một cái nữa ra: "Này thì sao, thấy được không?"
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, Hạ Phác Chú và Gonda đều kề sát lại, muốn xem rốt cuộc đó là cái gì.
Tay Tiền Phi Long rụt lại rất nhanh, đương nhiên hai người họ không thấy rõ.
Nhưng Tô Lâm Lang nhìn thấy rõ ràng, đó là giấy xác nhận bệnh nguy kịch một bệnh viện tập thể Sa Điền, trong đó có của Lương Long.
Lương Long và hai người khác, ba tội phạm cưỡng hiếp, hiện đang ở bệnh viện tập thể Sa Điền.
Nếu Tiền Phi Long có giấy xác nhận nguy kịch, chứng tỏ anh ta nói được làm được, tối qua, anh ta đã xử lý ba người kia.
Nói cách khác ba tên cặn bã kia đều đã chết.
Tiền Phi Long cất giấy xác nhận, anh ta cố gắng mở mắt bị đánh sưng phù, nói: "Cô Tô, tôi nói được làm được, tôi vẫn kiên trì như cũ, cô không thể thắng được."
Anh ta buông ta, còn nói: "Hôm qua cô nói cô biết lái máy bay trực thăng, sáng nay tôi đã đến cục hàng không dân dụng kiểm tra, phát hiện cô thật sự có giấy phép bay, muốn tôi xem, bắn tên và vân vân..."
Tô Lâm Lang đã sớm đoán được anh ta sẽ nói thi bay, nhưng không ngờ anh ta lại vòng vèo quanh co như vậy.
Rõ ràng là rất dối trá, nhưng lại khiến bản thân như làm việc rất chính nghĩa.
"Anh muốn thi bay với tôi?" Cô cắt ngang anh ta.
Cô vừa mới rời giường, tóc rối rung.
Tóc cô xoăn tự nhiên, xoã tung, mềm mại, cô mặc quần áo rất thoải mái, cười sẽ hiện lên hai lúm đồng tiền, con ngươi dịu dàng, như là người khác so với người đánh anh ta trên đài quyền anh.
Cô hoàn toàn không giống trong ấn tượng của Tiền Phi Long, loại mấy cô em Đại Lục giá rẻ đứng ở Tiêm Sa Chủy.
Thế nhưng cô biết lái máy bay trực thăng?
Cho dù cô có nói khoác hay không, Tiền Phi Long đều muốn nhìn xem.
Gonda hỏi Hạ Phác Chú: "Phác Chú, chị dâu cậu thật sự biết lái trực thăng sao?"
Hạ Phác Chú xoa mặt, suýt nữa thét chói tai.
Bởi vì cậu ta cũng không biết, mà hiện nay ở Cảng Thành, hình như chỉ có một ngôi sao, và con gái vợ lẽ nhà họ Quý biết lái.
Ngoài ra không có cô gái bình thường nào biết lái trực thăng.
Ấy vậy mà chị dâu cậu ta lại biết lái trực thăng?
Cũng quá kích thích rồi!
Cậu ta dơ ngón giữa với Gonda, vỗ ngực: "Chị dâu, cho em ngồi trực thăng chị lái nhé."
Cậu ta lại âm thầm gào thét trong lòng: Chị dâu cậu ta quá lợi hại!
Gonda không quá tò mò, lái máy bay trực thăng rất nguy hiểm, ngoại trừ tình huống đặc biệt, cha mẹ sẽ không cho người thừa kế giống như cậu ta ngồi trực thăng, cậu ta bĩu môi nói: "Cũng không có gì hiếm lạ."
Tô Lâm Lang tiếp lời: "Đúng vậy, lái trực thăng mà thôi, không phải chỉ là xoay tròn đối phó với dòng khí thôi sao, đâu có gì hiếm lạ. Trung tá Tiền, không bằng so tài bắn tên với tôi, đúng rồi, nhà anh đã chuẩn bị sẵn đồ cổ rồi đúng không, nếu tôi thắng, tôi sẽ gọi Hứa Thiên Tỉ đến tận cửa lấy đồ."