.
Chương 445:
Lúc mặt trời lặn, thời tiết trên biển có rất nhiều sự thay đổi không thể lường trước, cho dù là bầu trời bao la đang quang đãng, nhưng những dòng không khí trên dưới cùng công kích đối với phi công mà nói vô cùng nguy hiểm, mà khi bay qua một ngọn núi cao, ngay sau đó lại là một ngọn núi thấp, lại đang lúc giữa tháng thủy triều lên cao nhất, sẽ tạo thành những đám mây hình ống tích điện, nếu gặp phải nó, đầu tiên chính ra radar sẽ bị đánh hỏng.
Đương nhiên Tiền Phi Long đã từng bay qua tuyến đường biển này, ban đầu làm những động tác như thế này đều thành công, vì thế cho rằng mình sẽ không gặp phải chuyện gì, nhưng anh ta không biết là hôm nay là giữa tháng của lịch âm, còn là tháng đủ.
Luồng không khí trên biển hôm nay cũng là phức tạp nhất, một kẻ ngạo mạn như anh ta, gặp phải cái này coi như báo ứng đi.
Tô Lâm Lang chờ đợi nhất chính là giây phút này, thấy đối phương không trả lời lại hét lên: "Vân Tước Vân Tước, tôi là Bale."
Cuối cùng Tiền Phi Long cũng trả lời lại: "Bale Bale, tôi là Vân Tước."
Tô Lâm Lang nhướng mắt, cười cười với Hạ Trí Hoàn, nói: "Vân Tước Vân Tước, radar của anh đã hỏng rồi, anh vừa mới sử dụng bộ radar dự bị, chuẩn bị liên lạc với đài quan sát một lần nữa để xin sự chỉ dẫn, nhưng anh ít nhất cũng cần nửa tiếng đồng hồ, bởi vì phía trước trên biển đang có lỗ mây, bên trong rất có thể sẽ có sấm sét, anh trước hết đi cùng với tôi, vòng qua nó đã."
Lỗ mây là một loại hiện tượng khí tượng, là những giọt mưa trong quá trình rơi xuống không ngừng bốc hơi, hình thành trên đỉnh tầng mây, xuất hiện giữa bầu trời, bọn họ sắp đụng phải nó, Tiền Phi Long phải đi theo Tô Lâm Lang mới có thể thoát ra được.
Tiền Phi Long yên lặng một lúc rồi nói: "Vân Tước đã nhận được."
Tô Lâm Lang lại hỏi: "Vân Tước Vân Tước, mới vừa rồi đã tiêu hăng không ít dầu đúng không, nhìn xem lượng dầu còn bay được bao lâu nữa."
Cô loáng thoáng nghe được giọng nói của bá tước Tiền: "Nhanh bảo cô ta nghĩ cách cứu chúng ta đi."
Đúng như lời Tô Lâm Lang nói, Tiền Phi Long có thể liên lạc với đài quan sát, nhưng anh ta phải vòng qua khu vực lỗ mây trước đã, mà anh ta vừa mới khoe khoang kỹ năng lái máy bay của mình, mà kỹ năng là kiểu công suất lớn, tốn quá nhiều dầu, cho dù anh ta có thể liên lạc được với đài quan sát, thì lúc đó dầu sẽ tiêu hao hết.
Cách sáng suốt cũng như ổn thỏa nhất chính là theo sự chỉ dẫn của cô, cố gắng tiêu tốn ít dầu nhất để bình an bay trở về.
Đương nhiên Tiền Phi Long cũng sợ chết, lúc này hai trực thăng cách nhau không xa, dựa vào kinh nghiệm, trước mắt anh ta vẫn có thể đi theo Tô Lâm Lang, nhưng lỡ may cô tăng tốc hoặc là gặp phải đám mây, cho dù anh ta có liên lạc với đài quan sát, cũng không có đủ dầu để quay về.
Anh ta nói: "Bale Bale, Vân Tước cần dẫn dắt để bay tiếp, cảm ơn."
Tô Lâm Lang chỉ chờ câu nói này của anh ta, cũng biết trước mắt anh ta vẫn có thể đuổi theo cô bèn hỏi: "Vân Tước Vân Tước, vì sao tôi phải dẫn dắt anh, là vì anh tham gia đội Phi Hổ xong sẽ bố thí tôi chút ơn nghĩa, không gây khó dễ cho người đại lục sao?"
Anh ta còn chưa trả lời, cô đã nói tiếp: "Hay là vì để anh đi tố cáo tôi, khơi mào mâu thuẫn giữa đại lục và Cảng Thành."
Không biết tính cách của người nhà họ Tiền sao lại thế này nữa.
Bá tước Tiền là một người địa phương sinh ra và lớn lên ở Cảng Thành, Tiền Phi Long cũng thế, nhưng anh ta tôn thờ đạo lý không chính đáng đó là "Người da trắng thì tài giỏi và xuất sắc hơn", sinh sống qua lại với người dân Cảng Thành địa phương, lại luôn cho rằng mình ở vị trí cao hơn, thái độ bố thí.
Mấy năm trước bởi vì bọn họ có thế lực, vẫn không có ai dám chọc đến bọn họ.
Nhưng hiện tại không còn như thế nữa, đã có Tô Lâm Lang rồi.
Mà cô trước may luôn thích gậy ông đập lưng ông.
Tiền Phi Long đã trả lời.
Anh ta nói: "Bale Bale, lúc đó tôi chỉ nói đùa mà thôi."
Sau đó anh ta chợt nhận được câu trả lời của Tô Lâm Lang: "Vân Tước Vân Tước, tôi không cảm thấy buồn cười chút nào, làm sao bây giờ?"
Bây giờ đang ở trên trời, phía dưới còn là mặt biển, lúc này bọn họ đã gặp phải luồng không khí, bằng mắt thường có thể thấy thời tiết biến đổi không theo quy luật, thay đổi bất ngờ không thể lường trước, mỗi một giây phút đều tiêu tốn dầu, Tô Lâm Lang cũng không muốn lãng phí thời gian để vòng vo.