.
Chương 446:
Cô lại nói: "Vân Tước Vân Tước, có một vấn đề liên quan đến năm 1962, tôi sẽ không hỏi, nhưng Bá tước Tiền chắc chắn biết, hơn nữa ông ấy cũng có đáp án trong lòng, nếu muốn tôi dẫn dắt, thì bảo ông ta tự nói ra đi."
Nói xong, cô tắt điện thoại vô tuyến, quay đầu nói với Hạ Trí Hoàn: "Chắc là sẽ hơi lắc lư một chút, ông chịu đựng chút nhé."
Vừa rồi nhân lúc trời còn sáng, cái hành động lao thẳng vào lưng núi rồi vọt lên cao của Tiền Phi Long cũng đã đủ lóa mắt rồi, nhưng lúc này Tô Lâm Lang bỗng nhiên lại bắt đầu leo lên cao, từ từ tăng tốc nghiêng thân máy bay, rồi lại tăng công suất, làm liền một mạch.
Bây giờ đã là ban đêm, bên ngoài tối đen.
Nhưng trong nháy mắt trực thay bay lên cao vút rồi lại lao xuống, cảm giác rơi xuống và mất trọng lượng sẽ khiến hành khách cảm nhận được tốc độ và kỹ thuật của người lái.
Mặc dù Tô Lâm Lang nói sẽ hơi lắc lư, nhưng thật ra Băng Nhạn chẳng cảm thấy gì cả, cô cho máy bay bay lên cao.
Trên độ cao đó bay khoảng hai phút, cô lại nhanh chóng hạ thấp độ cao.
Mà kỹ thuật bay lên và hạ xuống của cô, mặc dù độ dốc của núi rất lớn nhưng vô cùng trơn tru, không hề lắc lư chút nào.
Hai bóng đèn phát sáng trong đêm tối, đó là đèn trực thăng của Tiền Phi Long, Tô Lâm Lang lướt qua, lại hạ xuống, nó đã biết mất.
Cô tập trung lái trực thăng, trong đêm tối bay lúc cao lúc thấp, không ngừng thay đổi vị trí và độ cao của trực thăng.
Hạ Trí Hoàn ngồi ở đằng sau bật cười, nói: "Thú vị đấy!"
Thật quá là thú vị.
Tiền Phi Long bộc lộ kỹ năng vừa rồi chỉ mong sao tất cả mọi người đều biết anh ta trâu bò, ủng hộ cho anh ta.
Tô Lâm Lang thì không, cô đang uy hiếp, đe dọa cha con nhà họ Tiền, đang khiến bọn họ ngày càng áp lực hơn.
Tiền Phi Long là người có kỹ thuật lái máy bay thượng thừa, tự cho rằng mình có thể không thỏa hiệp với cô, giống như lúc trinh sát theo dõi trực thăng địch vậy, đi theo Tô Lâm Lang là có thể trở về, chắc chắn bá tước Tiền cũng không muốn thừa nhận tố giác, còn muốn để cho con trai mình xoay sở.
Nhưng kỹ thuật lái máy bay của Tô Lâm Lang đã cho cha con nhà họ Tiền biết, cô muốn hất bọn họ ra cũng dễ như trở bàn tay.
Trong đêm tối mờ mịt, lại ở trên biển khởi, chẳng có lấy một chút ánh đèn, trực thăng của cô chính là ngôi sao cứu mạng của bọn họ, là chúa cứu thế, nhưng cô cũng là ác quỷ đối với hai cha con bọn họ, ra sức đùa bỡn khiến bọn họ suy sụp tinh thần.
Hơn nữa Tô Lâm Lang đã suy nghĩ rất thấu đáo.
Liên lạc giữa các trực thăng sẽ được ghi lại, cô không hỏi, mà là bắt Tiền Đức Man phải tự mình nói ra.
Lúc đó Tiền Đức Man tố giác, khiến chuyện làm ăn giữa đại lục và Cảng Thành dã cắt đứt hoàn toàn, Hạ Trí Hoàn cũng bắt buộc phải bắt đầu lại từ đầu, chuyển sang làm vận chuyển hàng hải mới có được ngày hôm nay, lúc đó ông cụ nguy cơ ngập đầu, suýt nữa thì mất mạng.
Nhưng đối với việc thống trị Cảng Thành của chính phủ Anh lại có chỗ tốt.
Cảnh Thành giống như một đứa trẻ, cần được nuôi dưỡng, cha ruột chủ động cắt đứt quan hệ, đứa bé chỉ có thể dựa vào cha nuôi, cho dù đãi ngộ có kém hơn một chút cũng có thể nhịn, dù sao thì đứa trẻ cũng cần phải dựa vào cha mẹ mà sinh sống.
Đương nhiên nước Anh là chủ, Tiền Đức Man chính là một tên tình nguyện làm tôi tớ một tên bợ đít Tây.
Có lẽ chuyện là do nước Anh bày mưu, lúc đó có một người khác bày mưu bảo ông ta làm như thế.
Một khi bị khui ra, nước Anh sẽ không thừa nhận, nói không chừng còn lấy ông ta ra làm người chết hộ.
Như vậy từ nay về sau nhà họ Tiền chỉ có thể phải dựa vào chính mình.
Tô Lâm Lang luôn cẩn thận, mặc dù cô tiêu hao cũng không nhiều dầu, nhưng cũng sợ không đủ dầu cho lúc quay về, lại mở hệ thống vô tuyến lên hỏi lại: "Vân Tước Vân Tước, bá tước Tiền đã suy nghĩ kỹ chưa, có muốn nói chuyện hay không?"
Rồi lại nói thêm: "Vân Tước Vân Tước, nếu không nói thì tôi quay về đấy nhé, hẹn gặp lại."
Ngay sau đó cô đã nghe thấy giọng của Tiền Đức Man: "Là tôi, là tôi làm được chưa?"
Bà tước Tiền không hiểu mấy thuật ngữ chuyên ngành, đi thằng vào vấn đề, hơn nữa đương nhiên là ông ta rất sợ chết, thừa nhận rất là nhanh.
Nhưng chỉ có thừa nhận như thế thì không được.