.
Chương 447:
Tô Lâm Lang trước nay luôn chú trọng đến hiệu suất, cũng lười lằng nhằng với ông ta chỉ hỏi: "Lúc nào, người nào, chuyện gì, tốt nhất là kể cho cặn kẽ, bởi vì lượng dầu của các ông sắp cạn kiệt rồi."
Chỉ mấy giây sau, đã nghe thấy tiếng Bá tước Tiền Đức Man vang lên trong điện thoại vô tuyến, ông ta nói: "Năm 1962, là tôi, Tiền Đức Man đã tố cáo với Chính phủ đại lục rằng Hạ Trí Hoàn là gián điệp của nước Anh, cũng khiến cho xe riêng số 621 dừng lại."
Giọng nói của ông ta như đưa đám, lại nói: "Cô Tô, chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, chúng ta hãy gặp mặt nói chuyện đi, tôi có thể giải thích với Hạ Trí Hoàn, lúc đó tôi cũng là bị ép mà thôi."
Có lẽ chuyện rất phức tạp, nhưng Tô Lâm Lang am hiểu nhất chính là biến chuyện phức tạp thành đơn giản.
Thấy Hạ Trí Hoàn gật đầu, tỏ ý cô hãy giải quyết theo ý mình, Tô Lâm Lang bèn nói: "Chúng tôi sẽ công khai ghi âm của ông, hơn nữa mặc dù đã qua thời gian hồi tố, nhưng ông tôi vẫn sẽ lựa chọn tuy tố ông."
Đã là chuyện hai mươi ba năm về trước, hẳn là luật pháp sẽ không thể đụng gì đến lão già Tiền Đức Man.
Nhưng nếu tất cả mọi chuyện được công khai ra bên ngoài, để nhân dân Cảng Thành biết được vì ông ta mà chi phí cuộc sống của mọi người đã tăng lên bao nhiêu, nhưng chỉ cần là những người có quan điểm tư tưởng, sẽ suy nghĩ lại, hiểu rõ ý đồ của ông ta, ông ta ở Cảng Thành cũng coi như là mất hết danh dự.
Mà chủ của ông ta cũng sẽ không bao giờ thừa nhận có liên quan đến chuyện này, cũng sẽ không bảo vệ ông ta.
Cho nên trong đêm cuồng hoan hết mình, trong ngày cuối cùng nhà họ Hạ làm khách ông ta xong đời rồi.
Mặc dù hôm nay ông ta có thể giữ được mạng mình, nhưng từ ngày mai ông ta sẽ thân bại danh tàn, tiếng xấu vang xa, sống không bằng chết.
Tô Lâm Lang cũng đã đạt được mục đích, cô muốn trở về địa điểm xuất phát.
Cô nói: "Không muốn trực thăng rơi vỡ tan tành thì đưa điện thoại vô tuyến cho Tiền Phi Long, lập tức trở về."
...
Thật ra hai chiếc trực thăng cách lục địa cũng không còn xa, trước mắt đang ở trong eo biển Tây Bắc.
Dựa theo sự dẫn dắt của Tô Lâm Lang, hai chiếc trực thăng bay thêm một lúc đã có thể nhìn thấy ánh sáng trên đất liền, pháo hoa sáng chói mà rực rỡ nở rộ trong bầu trời đêm.
Hạ thấp trực thăng có thể thấy xung quanh sáng rực, pháo hoa bay đầy trời, giống như một đóa hoa tươi nở rộ vậy.
Đích đến của bọn họ là sân đậu máy bay trên tầng cao nhất của quốc tế Hạ Thị.
Tô Lâm Lang cũng không liên lạc đài quan sát giúp Tiền Phi Long, nhưng cho dù là ban đêm, dựa vào kỹ thuật lái máy bay thượng thừa, anh ta cũng có thể tự mình hạ cánh, có lẽ anh ta cũng không có tâm trạng thưởng thức pháo hoa, cho nên tìm được mục tiêu xong cũng nhanh chóng hạ cánh xuống.
Đương nhiên trực thăng ở càng cao thì càng có thể thưởng thức ánh sáng đèn đuốc trong bầu trời đêm và những đóa pháo hoa nở rộ, loại trải nghiệm này ngay cả bản thân Tô Lâm Lang cũng cảm thấy quá tuyệt vời, vì thế dẫn theo cả nhà Hạ Thị bay lượn mấy vòng trên bầu trời.
Ra ngoài làm khách ba ngày liên tục, cô còn cảm thấy mệt mỏi nói gì đến người già như Hạ Trí Hoàn, đương nhiên ông cụ lại càng mệt mỏi hơn.
Nhưng lúc này ông cụ lại vô cùng hứng thú, nói to lên: "Lâm Lang, Quý Thị sắp bàn bạc hợp tác với xưởng thép ở Đông Bắc, đến lúc đó ông giúp cháu lấy được cổ phần, chuyện hợp tác này ông cũng giúp cháu đến đó giám sát, cháu thấy thế nào?"
Cho dù là người nhà, nhưng ơn nghĩa thì vẫn phải trả.
Bản ghi âm hôm nay của Tô Lâm Lang, lời khai của bá tước Tiền có thể làm chứng cứ.
Nó cũng là một chuyện vui lớn mà Hạ Trí Hoàn không hề ngờ tới.
Đương nhiên ông cụ muốn trả lại ơn nghĩa này cho cô cháu dâu.
Mà Hạ Thị đặt một đơn hàng lớn ở Đại Lục, nhà họ Quý cũng không nhịn được, muốn hùn vốn làm vật liệu thép với đại lục. Hạ Phác Đình quá bận rộn, không thể giúp được gì, nhưng có Hạ Trí Hoàn tham gia, Quý Thị sẽ không dám ra những điều khoản bất lợi cho đại lục.
Ông cụ còn nói rõ là giúp cô có được cổ phần, chính là nói tiền sẽ do ông cụ bỏ ra, cổ phần sẽ chuyển cho Tô Lâm Lang.
Nói đến đây, nếu không phải ông cụ nhắc nhở, Tô Lâm Lang cũng quên mất chuyện hợp tác của Quý Thị với xưởng thép.
Cô từng là một quân sĩ, nhưng đã hy sinh, phiên hiệu cũng không còn tồn tại nữa.
Cô cũng không quá để ý đến tiền tài, chuyện yêu thích duy nhất chính là giúp đỡ những thương binh bệnh binh đã giải ngũ, từng tắm máu mà chiến đấu, hiện giờ lại lại gặp khó khăn vì không có tiền, cũng hoàn thành kế hoạch nông trường mà cha cô mong mỏi.