Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 450 - Chương 450:

. Chương 450:
Tiền Phi Long chẳng những không có tình cảm gì với người Đại Lục, thậm chí còn cực kỳ chán ghét họ, thế nên dù cha anh ta đã làm ra những chuyện không chấp nhận được như mật báo, hay ly gián quan hệ giữa hai bên, anh ta vẫn đồng ý tha thứ, bởi vì anh ta giống cha mình, không mong trở về Cảng Thành, trái lại còn hy vọng hai bên sẽ khai chiến!

Nhưng Trương Hoa Cường thì khác, hắn không chỉ phá hoại chính phủ Cảng Thành, còn là cái loại tướng cướp, đạo tặc mà quân nhân như Tiền Phi Long căm ghét nhất.

Đồng thời, anh ta tin tưởng vững chắc rằng Trương Hoa Cường là do chính phủ Đại Lục phái tới.

Dù sau đó chính phủ Đại Lục đã xử bắn công khai Trương Hoa Cường, anh ta vẫn kiên quyết cho rằng tất cả chỉ là một trò chơi chính trị, một vở kịch của chính phủ Đại Lục để kéo Cảng Thành trở về.

Việc Lương Tùng thích giết hại người Đại Lục, Tiền Phi Long cũng tưởng đó chỉ là sở thích cá nhân biến thái của hắn.

Sau khi mẹ ruột của Tô Lâm Lang qua đời vì tai nạn xe cộ, chính chị gái Tiền Mễ Lị là người đã ra mặt, đưa anh ta về nhà họ Tiền. Nhưng năm sau đó, mặc dù cha hắn, Tiền Đức Mạn, luôn tỏ ra khinh thường, còn để phòng anh ta mọi nơi mọi lúc, nhưng Tiền Mễ Lị lại đối xử với anh ta rất tốt, có thể nói là xem anh ta như em trai ruột vậy.

Tiền Mễ Lị cũng là thần tượng của Tiền Phi Long, cô ta tốt nghiệp một trường đại học có tiếng, là một tiểu thư đài các, nhưng lại rất giỏi giang, mạnh mẽ.

Nhưng nếu cô ta là người đã cung cấp vũ khí cho Trương Hoa Cường, còn sai bảo Lương Tùng đi giết người Đại Lục, lại hối lộ tình dục Sở Giao dịch cũng như các quan chức chính phủ, vậy cô ta chính là kẻ chủ mưu gây ra những vụ náo động tại Cảng Thành, cũng là nguồn cơn cho sự hỗn loạn của chính phủ Cảng Thành.

Cá lớn nuốt cá bé, ai thắng làm vua và luật rừng là châm ngôn của Tiền Đức Man cũng là gia huấn của nhà họ Tiền, nhưng không có nghĩa họ được quyền lạm sát người vô tội.

Hơn nữa, việc Tiền Phi Long nhập ngũ vào quân đội nước Anh, lấy được một phần lý lịch ưu tú rồi quay về Cảng Thành, gia nhập đội Phi Hổ, tất cả đều do một tay Tiền Mễ Lị sắp đặt.

Tiền Phi Long vẫn luôn biết cha mình không phải người tốt lành gì, bởi như một lẽ đương nhiên, cuộc đời này vô cùng tàn khốc, người tốt sẽ không trụ nổi trên thương trường, không kiếm được nhiều tiền.

Nhưng chị Tiền Mễ Lị thì khác, cô ta là thiên kim nhà giàu, ra đời ở vạch đích, không cần làm chuyện phạm pháp cũng có thể kiếm đầy bồn đầy chén. Tựa như Hạ Phác Đình, cô ta cũng đứng trên vai người khổng lồ, hoàn toàn có thể làm ăn đứng đắn, kiếm đồng tiền sạch.

Vậy mà cô ta lại chọn cách hối lộ tình dục quan chức, thao túng thị trường chứng khoán?

Biến cơ thể phụ nữ thành công cụ kiếm tiền là một việc làm vô nhân tính, vi phạm pháp luật, không khác gì cưỡng hiếp cả.

Hôm nay, Tiền Phi Long xem như đã nhìn thấu được con người của chị và cha mình.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chợt hiểu ra trong mắt của cha, người Hoa là “chủng tộc ti tiện”, một đám người ngu muội, hèn kém, khác hẳn người nhà họ Tiền bọn họ.

Nếu là Tiền Phi Long của lúc trước, hẳn cũng sẽ có suy nghĩ giống như vậy.

Năm anh ta lên sáu cũng là lần đầu tiên anh ta đặt chân tới nhà họ Tiền, kể từ lúc đó, anh ta vẫn luôn lấy người nhà họ Tiền làm chuẩn, học theo cái thói khinh bỉ người thường của họ, nhưng nhiều năm sau, tức hôm nay, khi đã cận kề bờ vực sống chết, anh ta bi ai phát hiện, trong mắt cha, anh ta cũng chỉ là một kẻ thuộc “chủng tộc ti tiện” kia.

Dù vậy, anh ta vẫn muốn nhìn thấy bằng chứng, nếu không anh ta tuyệt đối không tin Tiền Mễ Lị có dính líu tới những tội ác xấu xa mà cô nhắc tới.

Hai mắt Tiền Phi Long đỏ ngầu, lớn tiếng quát: “Lập tức là khi nào, bao lâu nữa bằng chứng mới tới?”

Vừa dứt lời, thang máy chợt ting một tiếng, Hứa Thiên Tỉ ôm theo một thùng giấy lớn, bước ra khỏi thang máy, theo sau là ông sáu Lục.

Thấy họ vội vã đi về hướng nhà ăn, Tô Lâm Lang lập tức hét lên: “Tôi ở đây.”

Hứa Thiên Tỉ quay đầu lại, đập vào mắt là Tiền Phi Long với cái mặt sưng vù như heo, sững sờ hỏi: “Người này là?”

Thật ra hai người họ đã quen biết nhau từ trước, có điều hiện tại Trung tá Tiền bị Tô Lâm Lang tẩn cho mặt mày biến dạng nên Hứa Thiên Tỉ mới không nhận ra thôi.

Tiền Phi Long duỗi tay, muốn giật lấy cái thùng, lại bị ông sáu Lục ngăn cản: “Mẹ kiếp cậu là ai hả? Có biết quy củ ở đây không vậy?” Dứt lời, ông ta quay sang Hứa Thiên Tỉ: “Cậu Hứa, cậu đưa cái thùng đây tôi ôm cho.”

Hứa Thiên Tỉ lại quay sang hỏi Tô Lâm Lang: “Chị dâu ăn cơm chưa, hay chị muốn xem luôn bây giờ?”

Tội nghiệp cậu cả Hạ, đường đường là người cầm quyền thật sự của Hạ Thị, thế mà lại bị cả bí thư lẫn em họ ngó lơ.

Anh bảo: “Em gái chưa ăn cơm, hai người hẳn cũng chưa ăn đúng không? Vậy thuê một phòng riêng đi, có gì mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.”

 


Bình Luận (0)
Comment