.
Chương 464:
Cô ta vuốt trán, lại nói thêm: "Mang tiền đến hỏi Tô Lâm Lang, hỏi cô ta còn muốn gì nữa, sau đấy quỳ xuống, cầu xin cô ta giúp chị, nói với cô ta rằng chị sẽ cho cô ta bất cứ thứ gì cô ta muốn, chỉ mong cô ta không công bố đoạn ghi âm ấy ra ngoài, Phi Long, em là em trai tốt nhất của chị, em sẽ giúp chị mà, phải không?"
Cô ta rất thông minh, biết rằng tính cách của Tô Lâm Lang không dễ dàng bị khuất phục.
Cô ta không thể tự hạ mình để nhún nhường nên muốn em trai mình thay thế cô ta quỳ xuống, nhún nhường trước Tô Lâm Lang.
Và về sự kiện năm 62 đã chia cắt hai miền, làm tăng chi phí sinh hoạt cho cư dân Cảng Thành, thậm chí cả làn sóng người Đại Lục trốn sang Cảng Thành, hàng chục ngàn người chết trong làn nước lạnh giá, bờ biển trải đầy xương trắng, cô ta không cần phải xem xét.
Bởi vì một nửa dòng máu của cô ta là người Anh da trắng, cô ta sẽ không quan tâm đến cảm xúc của “tầng lớp hạ lưu” người Mông Cổ .
Cô ta chỉ xem xét hai điều, một là duy trì sự cai trị của Anh, hai là bám chặt vào chính phủ Cảng Thành, ôm chân các quan chức da trắng, nắm chặt việc vơ vét của cải.
Vì điều này, ngay cả khi Tô Lâm Lang thực sự muốn một trăm triệu thì cô ta cũng sẽ không chần chừ mà ngay lập tức cho cô.
Tiền Phi Long nhìn thấy chính mình trong mắt chị gái, như một con chó nhà sợ bị bỏ rơi mà sủa điên cuồng để bảo vệ chủ nhân.
Anh ta gật đầu và nói: "Được, em sẽ đi ngay đây."
"Mang theo bút ghi âm, ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện và mang về cho chị nhé." Tiền Mễ Lị nói rồi lấy một chiếc bút ghi âm ra.
Tiền Phi Long cười khổ một tiếng, nói: "Được."
Thật buồn cười, Hạ Phác Đình gọi anh ta là đồng bào.
Nhưng chị gái ruột của anh ta lại muốn dùng bút ghi âm để đề phòng anh ta.
Tiền Phi Long cầm séc và bước ra khỏi nhà nhưng anh ta không đi thẳng đến nhà họ Hạ mà lại đi đến một quán bar để uống rượu.
…
Quay trở lại nhà họ Hạ, Tô Lâm Lang vừa đi tắm thì Hạ Phác Đình mới về đến nhà.
Hạ Phác Chú và Băng Nhạn đều đang ở trong phòng khách nhỏ, một người đang xem TV, còn một người ngồi phía bên kia đang… Đang đọc tài liệu!
Hạ Phác Đình ngồi xuống ghế sofa, người giúp việc Philippines sẽ đến giúp anh thay dép và pha cà phê.
Cậu cả âu yếm vuốt đầu em trai, cười hỏi: "Em đang xem cái gì mà chăm chú thế?"
Hạ Phác Chú chưa bao giờ được anh trai âu yếm như vậy, giật mình nói: "Anh cả anh làm gì vậy, sao buồn nôn thế."
Băng Nhạn thì nói: "Anh cả, anh cả, anh cũng xoa đầu em đi!"
Hạ Phác Đình bế Băng Nhạn lên, cười ôm cô bé một cái rồi lại đặt cô bé xuống ghế sofa.
Cần phải biết rằng, gần như anh chưa bao giờ ôm Băng Nhạn.
Hạ Phác Chú nhìn thấy thì lại càng ngạc nhiên hơn: "Anh cả có uống nhầm thuốc không vậy?"
Sau đó hỏi thêm: "Hay là anh kiếm được một khoản tiền lớn nên phấn khích quá à?"
Anh cả bỗng nhiên trở nên không bình thường làm Hạ Phác Chú hơi sợ!
Chưa kể, hôm nay, Hạ Phác Hồng mất tích cuối cùng cũng gọi điện về nhà, mục đích tất nhiên chỉ có một, là đòi tiền!
Kẻ điên chỉ biết tiêu tiền đó, trong một năm đã tiêu hết tám triệu nên bây giờ hết tiền rồi mới nhớ gọi về nhà.
Tất nhiên Hạ Phác Đình không cho cậu ta tiền, còn nói về chuyện cha cậu ta gặp nạn và bảo cậu ta mau chóng cút về Cảng Thành.
So với Hạ Phác Chú, người ngu ngốc và yếu đuối, chỉ biết tiêu tiền mà không biết kiếm tiền như Hạ Phác Hồng thì Hạ Phác Chú còn nhỏ, môi đỏ răng trắng lại có vẻ ngoài lịch sự, nhã nhặn. Gần đây còn thích đọc sách và xem tài liệu khiến anh cả cảm thấy em trai vô cùng đáng yêu.
Hạ Phác Đình thực sự muốn yêu thương em trai một chút nên lại vuốt đầu em trai và hỏi: "Em đang xem cái gì vậy?"
Ban đầu Hạ Phác Chú ngồi trên tay vịn ghế sofa, giờ còn nhảy lên một cái: "Anh cả, chị dâu của em muốn cải tạo Cửu Long!"
Hạ Phác Đình nghĩ mình nghe nhầm, nhăn mày: "Cải tạo, Cửu Long?"
Hạ Phác Chú nhảy lên một cái nữa: "Sao, anh nghĩ rằng mấy các anh ở Cảng Thành không làm được thì chị dâu của em cũng không làm được sao?"
Thấy anh cả định giật tài liệu, cậu ta vội vàng giữ chặt: "Chị dâu của em có thể làm được, giống như em sẽ thay đổi Đại Lục vậy."
"Đưa tài liệu cho anh rồi dẫn Băng Nhạn lên lầu xem TV đi, nếu không anh sẽ cắt tiền tiêu vặt của em." Hạ Phác Đình ngắt lời, nói.
Tiền tiêu vặt là một vũ khí mạnh, Hạ Phác Chú làm sao không hiểu ý đồ của anh cả, cậu ta lập tức kéo tay Băng Nhạn, nói: "Keo kiệt, nếu không có chị dâu, chúng em cũng lười đến chỗ anh lắm, hừ!"
Băng Nhạn cũng không vui, nói: "Nếu không có chị dâu, em cũng không đến đây đâu, hừ!"
Câu tư nóng tính dẫn em gái đi rồi, còn anh chàng tham tiền đang cầm kế hoạch của vợ, muốn xem cô chuẩn bị cải tạo Cửu Long như thế nào.
Cần phải biết rằng, "cải tạo Cửu Long" không phải là chuyện mới mẻ gì cả.