Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469:

. Chương 469:
Tô Lâm Lang cúp máy, thấy mặt chồng vàng như nến, rất là ốm yếu, cô vội hỏi: “Anh, có phải anh thấy không thoải mái ở đâu không?”

Mới nửa tiếng đồng hồ thôi mà chồng cô đã sắp mệt chết rồi ư?

Vừa nãy Hạ Phác Đình quá dùng sức, eo anh rất đau, nghe cô hỏi thì anh vòng tay qua rồi hỏi vợ: “Em cũng mệt lắm rồi nhỉ.”

Tô Lâm Lang không những không mệt mà còn phát hiện ra làm chuyện đó cũng rất thú vị, có chút chưa đã thèm, hơn nữa nói xong việc chính rồi, cô còn muốn làm thêm ván nữa.

Nhưng mà thấy sắc mặt chồng kém như vậy, cô đành gật đầu: “Vâng!”

Cho rằng vợ cũng mệt quá rồi, cậu cả Hạ cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm, hài lòng nhắm mắt.

Giờ phút này, cuối cùng anh cũng cảm thấy mình rửa được mối thù xưa, thắng vợ một hồi.

Tuy rằng đau eo, nhưng anh vẫn cảm thấy mỹ mãn!



Sáng sớm hôm sau, Tiền Phi Long đưa chi phiếu ba nghìn vạn tới, giao cho Johnny Trần.

Anh ta còn cố ý nhờ Johnny Trần chuyển lời cho Tô Lâm Lang, nói là hôm nay anh ta sẽ giao nhiệm vụ cho đội Phi Hổ, từ giờ trở đi sẽ bãi bỏ công đoạn kiểm tra nghiêm khắc với tiểu thương Đại Lục, dặn cô phải tuân thủ lời hứa, để anh ta có một cái Tết an ổn.

Nói cách khác, phải để anh ta vượt qua Tết đoàn viên.

Để mà nói thì anh ta cũng khá đáng thương, rõ ràng biết người nhà đều lợi dụng mình, lại kiệt lực muốn níu lấy chút tình thân nhỏ bé ấy.

Tô Lâm Lang nói với Johnny Trần: “Anh bảo với Sir Tiền Phi Long là không cần lo lắng, cứ an tâm ăn Tết đi.”

Johnny Trần ưỡn ngực, gật đầu: “Vâng thưa mợ.”

Ba nghìn vạn này là tiền lừa đảo mới có, đương nhiên không thể cho vào tài khoản của Tô Lâm Lang hoặc Hạ Thị.

Nếu vậy thì Tiền Mễ Lị sẽ tóm được nhược điểm, kiện cô tống tiền cô ta.

Tô Lâm Lang mở cửa hàng, đương nhiên phải có vài đối tác. Ông sáu Lục nghe lời, cũng coi như có giới hạn làm người, cô bèn hợp tác với ông ta.

Ông ta có sẵn một công ty mậu dịch trên danh nghĩa, tên là Long Hổ thương mại, hạng mục kinh doanh cũng có mỹ phẩm.

Tô Lâm Lang bảo ông ta mang chi phiếu ba nghìn vạn đi, sau đó nhập vào tài khoản của Long Hổ thương mại, dùng để trả tiền thuê mặt bằng.

Tội là tội, kinh doanh là kinh doanh.

Nếu Tô Lâm Lang đã mời nhà họ Tiền nhập cổ thì đương nhiên phải cho họ cổ phần, cũng ký giấy cổ phần.

Như vậy thì cho dù sau này Tiền Đức Man, Tiền Mễ Lị ngồi tù thì Gonda hoặc Tiền Phi Long cũng có thể thừa kế.

Tô Lâm Lang sẽ không quỵt nợ, cô giao hết cho ông sáu Lục, bảo ông ta giúp cô xử lý.

Xong xuôi, cô còn phải gọi điện cho đàn em Thủy Tử của mình, giao cho cậu ta một nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ này liên quan đến việc làm sao để đuổi câu lạc bộ đêm và quán bar đồi trụy ra khỏi Tiêm Sa Chủy, sau đó thuê hết nhà cửa ở con phố đồi trụy đó.

Hiệu suất làm việc của Tô Lâm Lang rất cao, cô chỉ mất một buổi sáng để xử lý những việc này.

Cô cũng chẳng cần tới công ty làm việc đúng giờ, thế là cô ngồi trong nhà, vừa nhìn Băng Nhạn chơi đùa với chú chó Tony trên bãi cỏ, vừa gọi điện thoại.

Vừa nói chuyện điện thoại xong, trước mặt cô xuất hiện một chén tổ yến, khỏi nói cũng biết là mẹ chồng Hứa Uyển Tâm bưng tới.

Bà mặc bộ sườn xám len màu đen thuần, da trắng bóc, mẹ chồng xinh đẹp tò mò nhìn Tô Lâm Lang rồi nói: “Lâm Lang, sáng sớm mẹ đã nghe Phác Chú kêu là con muốn mở cửa hàng mỹ phẩm ở Tiêm Sa Chủy.”

Ra hiệu cho con dâu ngồi xuống ăn, bà lại nói: “Mẹ biết thiết kế nghệ thuật, nhưng không am hiểu kinh doanh, nhưng mà mẹ đã hỏi Phác Đình rồi, thằng bé nói mắt kinh doanh của con không tồi, còn bảo mẹ giúp con. Nhưng mà mẹ nên giúp con thế nào đây?”

Lại nói, tối qua Hạ Phác Đình bảo rằng có thể hợp tác với nhà máy mỹ phẩm để gia công.

Mà nếu muốn bao bì và tiếp thị đạt tới sự thời thượng như Nhật – Hàn thì trong nhà có cao thủ, nhưng phải để cô ra mặt mới được.

Lúc ấy Tô Lâm Lang đã nghĩ tới, người đó đúng là mỹ nhân lạnh lùng mặc sườn xám đen trước mặt cô – mẹ chồng Hứa Uyển Tâm.

Đừng nhìn bà suốt ngày mặc đồ đen, ru rú trong nhà, nhưng kiến trúc bên ngoài của Hạ Thị, của khách sạn, thậm chí là nội thất, tạo cảnh và các công việc liên quan đến nghệ thuật vẫn là do bà phụ trách.

Quần áo hằng ngày của Tô Lâm Lang cũng do bà lo, thế nên cháu dâu trưởng Hạ Thị là cô mới có thể lúc nào cũng ngăn nắp, xinh đẹp.

Nhận chén tổ yến, Tô Lâm Lang cười hỏi: “Mẹ, con muốn kinh doanh mỹ phẩm thì phải có tên nhãn hiệu, mẹ cảm thấy nên chọn tên nào mới tốt?”

Hứa Uyển Tâm nói: “Lâm Lang!”

Đúng lúc Băng Nhạn dẫn chú chó Tony đi qua, cô bé dừng bước rồi hỏi: “Mẹ, mẹ gọi chị dâu làm gì?”

Hứa Uyên Tâm cười nói: “Bé ngốc, ý mẹ là dùng tên của chị dâu con để làm tên nhãn hiệu mỹ phẩm, mẹ cảm thấy rất thích hợp.”

 


Bình Luận (0)
Comment