.
Chương 470:
Băng Nhạn đang chơi với chó, cũng không quá hiểu lời mẹ nói, cô bé đáp lại một tiếng rồi lại kéo chó chạy đi chơi.
Tô Lâm Lang ăn một thìa tổ yến, một lần nữa, cô lại phải cảm thán trước trình độ nghệ thuật của mẹ chồng. Dùng hai chữ “Lâm Lang” để làm nhãn hiệu, đúng là không tồi.
Cô nói: “Vậy quyết định như thế đi, làm phiền mẹ dùng hai chữ ‘Lâm Lang’ để làm nhãn hiệu, mẹ làm cho con một bộ bao bì mỹ phẩm, đến lúc đó con lại…”
“Con là con dâu của mẹ, chẳng lẽ mẹ giúp con còn thu tiền à?” Hứa Uyển Tâm cười bỏ qua đề tài này, bà lại hỏi Tô Lâm Lang: “Muốn mở cửa hàng thì phải chọn địa chỉ, con đã chọn được mặt bằng chưa, chuẩn bị chọn chỗ nào?”
Nói đến mặt bằng thì lại phải nhắc đến nhà Quý Đình Hiên.
Nhà anh ta có một ông hai tên là Quý Nhân, là người cùng thế hệ với đám người ông cụ Quý Quý Thuyên, Hạ Trí Hoàn, Cố Thiên Kỳ.
Ông ta có mắt nhìn khá tốt, vài năm trước đã mua một con phố ở đối diện khách sạn Furama nhà họ.
Sau này thì con phố đó trở thành con phố đồi trụy nổi tiếng.
Ông ta cũng ở núi Thái Bình, nhà ở ngay bên cạnh nhà Quý Đình Hiên.
Ông cụ này cũng là một truyền kỳ.
Ông ta rất thích chơi gái, hở ra là mang gái điếm về nhà, vợ ông ta không chịu nổi nên sau này đã lặng lẽ nuốt thuốc phiện, con trai thì không biết thế nào, đi bờ biển bơi lội lại không may chết đuối.
Vợ và con trai vừa chết, chẳng còn ai quản ông ta nữa, đúng lúc Cảng Phủ không cấm sản nghiệp phim đồi trụy, ông ta dứt khoát mở một kỹ viện.
Sau này lớn tuổi, không thể mở kỹ viện nữa, ông ta bèn cho những người hành nghề đồi trụy thuê hết cả con phố.
Bây giờ ông ta cũng đã tám mươi tuổi, sắp không đi đường nổi nữa, hở ra lại gọi gái điếm tới cửa phục vụ mình.
Tô Lâm Lang nhìn trúng con phố đó là vì vị trí địa lý của nó rất ưu việt, ở ngay đối diện cảng, rất tiện cho việc vận chuyển hậu cần nếu sau này bán sỉ ra ngoài, cũng có lợi cho kinh doanh mậu dịch nước ngoài.
Đi tìm ông cụ Quý Nhân rồi nói thẳng rằng muốn thuê cửa hàng của ông ta, bảo ông ta thu lại cửa hàng từ tay nhóm người mở quán bar, câu lạc bộ là điều viển vông.
Nhưng mà nghe nói ông cụ kia không những háo sắc mà còn rất mê tín, Tô Lâm Lang định hù dọa ông ta một chút, nếu có thể hù chết ông ta, cửa hàng về tay Quý Đình Hiên thì chắc chắn anh ta sẽ cho cô thuê.
Cho dù không thể hù chết ông ta thì Tô Lâm Lang cũng sẽ khiến ông ta ngoan ngoãn đuổi đám người thuê hiện tại đi, sau đó cho cô thuê.
Cô sẽ không nói kỹ càng với mẹ chồng, chỉ nói giản lược rằng bản thân sẽ thuê cửa hàng của nhà họ Quý.
Hứa Uyển Tâm mặc kệ việc nhà và cả việc bên ngoài, vậy nên bà chỉ hỏi một chút, biết chuyện thế nào là được.
Lần trước Hạ Phác Chú và Băng Nhạn theo Tô Lâm Lang đến nhà họ Tiền một chuyến, sau khi trở về thì hai người ngoan ngoãn hơn nhiều. Hạ Phác Chú bắt đầu biết tiết kiệm tiền tiêu vặt, Băng Nhạn cũng vậy, vốn dĩ thỉnh thoảng cô bé còn nói lắp, nhưng sau khi trở về từ nhà họ Tiền, cô bé hoàn toàn không nói lắp nữa, nói chuyện trôi chảy như pháo liên châu.
Hứa Uyển Tâm nghe Băng Nhạn cẩn thận miêu tả chị dâu đánh quyền, sau đó lại lái máy bay đưa cô bé về nhà như thế nào.
Thân là một người phụ nữ tay trói gà không chặt bình thường, Hứa Uyển Tâm chẳng bao giờ nghĩ con dâu làm thế nào để đánh bại một người đàn ông bằng nắm tay nho nhỏ của mình, còn lái máy bay lên trời cao.
Bà muốn nói chuyện với con dâu một lát, bởi vì Hạ Phác Hồng sắp về, bà muốn nói với con dâu một số chuyện về cậu ba Hạ Phác Hồng.
Nhưng lúc bà đang định nói thì có hai thiếu niên vào sân, Tô Lâm Lang gọi: “Phác Chú, Đình Phong?”
Hạ Phác Chú có hai người bạn tốt là Cố Khải Toàn và Quý Đình Phong.
Sau Giáng sinh thì Cố Khải Toàn đã bị ông nội đưa sang Anh du học, bây giờ chỉ còn Quý Đình Phong.
Hôm nay Quý Đình Phong tới chơi, cậu ta và Hạ Phác Chú cùng chạy tới rồi hỏi: “Chị dâu, chị có việc tìm bọn em à?”
Tô Lâm Lang có việc cần đến họ thật!
Để Quý Nhân – ông già chủ phố nổi tiếng thích chơi gái kia chịu cho cô thuê cửa hàng, Tô Lâm Lang định hù dọa ông ta.
Dọa người cũng chia thành từng bước, mà chuyện cô muốn nói với hai thiếu niên chính là bước đầu tiên để hù chết ông ta.