.
Chương 482:
Kẻ lập dị của nhà họ Hạ, Hạ Phác Hồng cũng nói sẽ trở về.
Khi cậu ta mười bốn tuổi đã đi Anh, lúc cậu ta đi, Băng Nhạn vẫn còn trong tã lót, chưa từng gặp cậu ta, vậy nên cô gái nhỏ rất mong chờ.
Cô bé muốn biết rốt cuộc anh trai Phác Hồng của mình như thế nào.
Trong nhà đương nhiên có ảnh của Hạ Phác Hồng, có ảnh của cậu ta khi ở Cảng Thành, có ảnh khi cậu ta đi học ở Anh, thoạt nhiên là một chàng trai thanh tú, không giống người có tính cách rất xấu.
Tất nhiên, nhìn ảnh chụp không thể biết được tính cách thật sự, nhìn ảnh của Hạ Phác Húc, có thể nói anh ta là nam thần, nhưng tính cách thì có rất nhiều khuyết điểm.
Mà trước khi đi du học, chẳng những Hạ Phác Hồng có thành tích học tập tốt, mà người cũng ngoan ngoãn, không có tật xấu gì.
Sau khi đi Anh, cậu ta mới trở nên không kiên nhẫn với cha mẹ, cũng không muốn về nhà, gọi điện thoại về cũng chỉ để xin tiền.
Phải biết rằng, Hạ Phác Hồng đầu tư rất nhiều vào việc nghiên cứu, không có tiền, một cái vé máy bay đã mấy ngàn đồng.
Tháng trước cậu ta nghe nói cha gặp chuyện không may, đến bây giờ vẫn chưa trở về, Hạ Phác Đình rất tức giận.
Cha ruột xảy ra chuyện, cậu ta cũng không về, Hạ Phác Đình còn bất mãn với Hạ Phác Hồng hơn với Hạ Phác Húc.
Anh cũng từng gọi riêng cho em trai, trừ khi có thành quả nghiên cứu khoa học mang về, nếu không, sang năm anh sẽ không cho cậu ta một xu.
...
Cùng lúc đó, khu đảo Cảng Thành, sân bay quốc tế, chuyến bay từ Anh hạ cánh, một tiếp viên hàng không phụ giúp đẩy xe lăn xuống máy bay, người ngồi trên xe lăn là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn, nhưng làn da tái nhợt, cậu ta ôm một chiếc vali nhỏ trong lòng, chắc hẳn đó là tất cả hành lý của cậu ta.
Tiếp viên hàng không vừa đi vừa nói chuyện: "Thưa cậu, bởi vì cậu là người tàn tật, vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cậu đến hải quan, nhưng sau đó, công ty hàng không chúng tôi cần phải liên lạc với người nhà của cậu, để họ tới đón cậu, chúng tôi mới có thể cho cậu ra ngoài, cậu có đồng ý không?"
Chàng trai ôm vali nho nhỏ, giọng rất nhẹ nhàng: "Có thể, thế nhưng dọc đường đi phải làm phiền cô rồi."
Tiếp viên hàng không cúi đầu nhìn chàng trai anh tuấn này, thấy cậu ta gầy một cách bất bình thường, không khỏi thấy thương hại.
Mặc dù chỉ là tình cờ gặp nhau, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất tiếc nuối khi người trẻ như vậy mà phải ngồi xe lăn, cô ấy cười nói: "Cậu khách sáo rồi, đây là việc chúng tôi phải làm."
Tiếp viên hàng không đẩy chàng trai đến quầy phục vụ, cô ấy hỏi: "Cậu hãy cho tôi số điện thoại của người thân, tôi sẽ liên hệ họ đến đón cậu."
Chàng trai đọc một dãy số, còn nói: "Cô hãy bảo cô Tô Lâm Lang nghe điện thoại."
Tiếp viên hàng không nói: "Tô Lâm Lang, cô ấy là gì của cậu, tôi nên xưng hô với cô ấy thế nào?"
Chàng trai cong môi cười, nói: "Chị dâu."
Cậu ta nói tiếp: "Cô ấy là chị dâu của tôi."
Trở lại chỗ Tô Lâm Lang, cô nhìn Băng Nhạn huýt sáo cả nửa ngày, vô cùng khát, cô dỗ cô bé vào nhà uống nước, hai người đang uống nước, Hứa Uyển Tâm đi đến: "Lâm Lang mau đến thử quần áo, Băng Nhạn cũng đến, hai đứa thử cùng nhau."
Sắp đến năm mới, trong nhà sẽ mua quần áo mới.
Hứa Uyển Tâm chọn vài bộ đồ mới cho Băng Nhạn, đồng thời chọn vài bộ sườn xám cho Tô Lâm Lang, có hai bộ là váy dài tay, kiểu mùa đông vải dày hơn, còn hai bộ là kiểu mùa xuân hè thì mỏng hơn.
Ngoài ra, bà còn đặt mua một bộ sưu tập âu phục mùa xuân mới ở trung tâm bách hóa.
Đương nhiên Tô Lâm Lang vui vẻ thử đồ, cái này thích thì giữ lại, không thích thông báo với chủ tiệm để họ cầm về.
Nhân lúc thay quần áo, Hứa Uyển Tâm muốn bàn bạc với con dâu về chuyện sắp xếp các công việc trong Tết âm lịch, bà nói: "Mồng ba Tết, Thống đốc phủ sẽ tổ chức tiệc như thường lệ, Thống đốc phủ vừa gửi danh sách đến, con cũng được mời, đến lúc đó con hãy mặc sườn xám tham gia, trang sức thì để mẹ suy nghĩ thêm, mẹ sẽ chọn một bộ sang trọng nhưng không loè loẹt cho con."
"Cảm ơn mẹ!" Tô Lâm Lang nói.