Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528:

. Chương 528:
Tiền Mễ Lị không nói gì, chỉ là lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng giơ tay lên, một đợt tiến công mới lại bắt đầu.

Mà hiện tại, bên kia cũng đã có thủy thủ đi lên.

Cho nên hiện tại hai bên đều có thủy thủ cầm AK, lấy thế bao vây muốn tới bắn chết Tô Lâm Lang.

Nếu không có kinh nghiệm xông pha chiến đấu nửa đời người, dưới tình huống như vậy, không ai có thể toàn thân rút lui.

Nhưng với Tô Lâm Lang, đây không phải đánh nhau, cũng không phải đối chiến, mà là một loại nghệ thuật.

Nghệ thuật giết người!

Cùng lúc đó, hai thủy thủ đi tới từ phía hai phía, nòng súng gần như ló đầu cùng một lúc.

Mà ngay khi hai nòng súng này ló đầu, tay trái Tô Lâm Lang ném dao găm ra, đâm thẳng vào hốc mắt của thủy thủ bên trái, khiến anh ta ngã ngửa về phía sau.

Đồng thời cô khom lưng để tránh hỏa lực, cả người nhào về phía thủy thủ bên phải.

AK của hai thủy thủ đồng thời nổ súng, nhưng trong hành lang chật hẹp, một hỏa lực hướng lên trời, còn một hỏa lực thì hướng xuống đất, sau đó vang một tiếng nổ. Mà khi Tô Lâm Lang xoay người lại đè lên trên, thủy thủ bên phải đã thành người lửa vì bị súng nổ.

Hai người đồng thời tấn công, vậy mà một tên phế thương, một tên bị đâm thủng mắt?

Lần này Tiền Mễ Lị không thể chịu đựng được nữa.

Cô ta tức giận tới mức cả người run rẩy, tay run run chỉ vào đồ vật treo ở bên hông của thủy thủ, nói: “Nhanh, ném nó, mau giải quyết cô ta đi!”

Trên tàu không chỉ có AK, mà còn có các loại lựu đạn, để phòng thủ một điểm cố định ở khoảng cách xa.

Trên người thủy thủ đã có chuẩn bị, bọn họ cũng đã nổi lên sát khí đằng đằng, tháo lựu đạn ra định ném.

Thậm chí, lúc này cửa phòng rác còn có một thủy thủ bị thương nằm úp, nửa người ở trong thùng rác mà bọn họ cũng không để ý, lập tức ném lựu đạn đi.

Nhìn đồng hồ, đã qua 17 phút, Tô Lâm Lang cũng chuẩn bị rút lui.

Đây là phòng rác, rác có lối đi chuyên dụng, chỉ chứa được một thùng rác nhỏ. Nếu là đàn ông trưởng thành, hoặc phụ nữ béo một chút thì không thể đi qua được.

Nhưng gầy như Gonda thì được, Tô Lâm Lang cũng được.

Nếu cô thực sự độc ác, cô sẽ giữ Gonda lại.

Cô sẽ để Tiền Mễ Lị tự tay giết chết con trai mình.

Đó sẽ là sự trả thù tốt nhất cho Tiền Mễ Lị, kẻ chuyên giết người Đại Lục.

Nhưng thượng tướng Tô cả đời tòng quân, trời sinh đã yêu quý hòa bình, có thể không giết người thì cô sẽ không giết.

Vì vậy, trước tiên cô cởi trói cho Gonda, nhét cậu ta vào thùng rác, dùng thùng rác siết chặt cậu ta. Trước khi lựu đạn được ném tới, cô hét lớn ra ngoài: “Cô Tiền mau dừng lại, Gonda đang ở chỗ của tôi. Đừng ném, nếu không cô sẽ nổ chết con trai cô.”

Lúc này mới túm lấy sợi dây, trượt một cái, rồi trượt xuống dưới đáy theo con đường của thùng rác.

Sau khi cô trượt xuống, chỉ nghe thấy tiếng nổ, trong phòng rác vang lên một tiếng thật to, toàn bộ tàu đều rung chuyển.

Hai người họ rơi xuống, đương nhiên là rơi vào đống rác.

Cải trắng thối, trứng thối, giấy vệ sinh dính đầy người cả hai.

Sau khi rơi xuống, dường như Gonda đã hiểu ra điều gì đó.

Cậu ta bò dậy từ trong thùng rác, hỏi: “Chị dâu, vừa rồi có phải mẹ tôi ném lựu đạn vào chúng ta không?”

Còn nói: “Bà ấy cũng không nói một câu nữa. Sao lại ra tay thật thế, vừa rồi suýt chút nữa thì tôi cũng bị giết luôn!”

Đúng vậy, từ lúc Tiền Mễ Lị lên boong tàu, đến lúc sai người giết Tô Lâm Lang, thậm chí cô ta còn không nói một tiếng hay một câu nào.

Cô ta giống như Thượng Đế, giống như Chúa sáng thế vậy, vô tình mà lạnh lùng, chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng.

Còn Gonda luôn coi cuộc sống của người khác là cỏ rác, luôn cho rằng tất cả chỉ là một trò chơi.

Nhưng cho dù đứa trẻ có lạnh nhạt đi nữa, khi cha mẹ muốn giết mình thì cũng sẽ sợ.

Tội nghiệp cậu ta vừa là học sinh giỏi vừa là trùm trường, kể từ khi sinh ra chưa từng bị bắt nạt, giờ phút này không thể không đối mặt với một sự thật đáng sợ: Hình như, suýt chút nữa cậu ta bị mẹ ném lựu đạn cho nổ chết rồi!

Cho rằng chỉ cậu ta mới có thể mang đến thế giới tàn khốc cho người khác sao?

Không phải vậy.

Suýt chút nữa bị mẹ tự tay giết chết, có lẽ cũng chỉ có mình Gonda trải qua.

Vẫn là câu châm ngôn đó, nhìn nhà khác cháy thì vui, nhưng nhà bị cháy là nhà mình thì lại khóc.

Cho nên giờ phút này Gonda vừa sợ hãi vừa bất lực, muốn đi tìm mẹ, nhưng vừa nghĩ tới chuyện ngay cả mình mà mẹ cũng giết thì lại sợ đến run rẩy, không dám đi nữa.

 


Bình Luận (0)
Comment