Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529:

. Chương 529:
Nhưng cậu ta chỉ là một đứa nhỏ, không đi tìm mẹ, còn có thể đi nơi nào?

Thấy Tô Lâm Lang đứng dậy chạy đi, cậu ta cũng chạy theo.

Sau khi cậu ta chạy, tiếng kêu thê lương thảm thiết mới truyền khắp tàu.

Tất nhiên, Tiền Mễ Lị yêu con trai mình đến mức không thể giết cậu ta.

Nhưng mà, sau khi cô ta sai người ném lựu đạn đi mới nghe được Tô Lâm Lang nói Gonda ở trong tay cô.

Với một người mẹ, dù thật hay giả, đây cũng là một đòn trí mạng.

Khi Tiền Mễ Lị muốn ngăn cản lựu đạn đã bị ném đi, cô ta cũng vọt vào phòng rác trước tiên.

Bị nổ tan xương nát thịt, thật ra là người thủy thủ thứ ba đã bị thương, nhưng hiện trường quá khốc liệt, người đã không còn hình dạng, cả gian phòng rác chỉ toàn máu mé, máu phun tung tóe bốn vách.

Đúng lúc này lại có người đến báo cáo, nói con trai cô ta không ở trong phòng, Tiền Mễ Lị lập tức sụp đổ.

Cô ta hét lên: “Gonda, gonda!”

Lại la lên: “Mau, đi tìm lại Gonda của tôi!”

Lại điên cuồng kêu la: “Ai dám làm tổn thương con trai tôi, tôi sẽ giết cả nhà!”

Vừa rồi lúc cô ta ra lệnh giết chết Tô Lâm Lang tỉnh táo bao nhiêu, giờ phút này lại điên dại, điên cuồng và cuồng loạn bất nhiêu.

Cô ta không ngừng la hét, lớn tiếng gọi con trai.

Mà con trai của cô ta, Gonda vô tư vô tâm, mắt thấy Tô Lâm Lang đứng dậy chạy đi, cũng đuổi theo ra ngoài.

Cửa đổ bộ của tàu nằm ở tầng trên, là tầng chính của tàu. Tô Lâm Lang vừa bò vừa trèo lên tầng một, vừa vặn gặp phải Ông Gia Minh và Johnny Trần đang chạy như bay vào, là người chạy tới đầu tiên.

Cô rống lên trước: “Hạ Phác Hồng đâu?”

Lại rống: “Bảo Hạ Phác Hồng đi niêm phong boong tàu tầng ba, ngay lập tức, niêm phong toàn bộ lối ra boong tàu, nhanh lên!”

Phải nói, Hạ Phác Hồng chạy không nhanh, nhưng cũng không chậm, cậu ta cũng quen thuộc với cấu tạo của tàu nên lập tức xông lên.

Để ngăn chặn các cuộc tấn công chiến lược, ở tầng hai của mỗi tàu đổ bộ đều có bàn điều khiển boong tàu, chỉ cần đóng cửa, tầng trên và tầng dưới sẽ tự nhiên bị ngăn cách, hình thành tuyến phòng chiến lược.

Như vậy, toàn bộ tầng ba sẽ bị cách ly hoàn toàn.

Đương nhiên, vị trí của bàn điều khiển tàu chiến của các quốc gia cũng không giống nhau.

Trừ khi là quân nhân phục vụ trên chiến hạm, còn người bình thường thì sẽ không biết.

Nhưng chỉ cần là tàu của quân lính Anh đã giải ngũ thì Hạ Phác Hồng rất quen thuộc, cũng biết nên đóng như thế nào.

Cậu ta chạy rầm rầm lên tầng, chỉ chốc lát sau, đã hét to với phía dưới: “Chị dâu, boong tàu lầu ba đã đóng xong rồi!”

Tính toán thời gian, lúc này vừa đúng 20 phút.

Trong 20 phút này, Tô Lâm Lang đã làm xong tất cả những chuyện cô muốn làm, chuyện còn lại cũng chỉ cần giao cho cảnh sát là được rồi.

Nhiệm vụ của cô kết thúc mỹ mãn, cho dù hiện tại cô phủi mông về nhà, cũng không có vấn đề gì.

Nhưng đối với Tiền Mễ Lị, cơn ác mộng của cô ta chỉ mới bắt đầu.

Ban đầu, cô ta rất tỉnh táo bình lại, chỉ muốn giết Tô Lâm Lang. Nhưng đột nhiên phát hiện con trau không thấy đâu, nhìn phòng rác có đầy máu, cô ta cho rằng mình mình đã nổ chết con trai. Một trong hai thứ quan trọng nhất cuộc đời cô ta chính là con trai, cũng xem như đã mất rồi.

Hơn nữa, cảnh sát Cảng có quy định.

Giống như đội Phi Hổ, nếu đội cảnh sát muốn làm nhiệm vụ thì phải bấm còi. Ngay vừa rồi, tuy rằng đội cảnh sát và toàn bộ đội Phi Hổ đã tập kết, nhưng Hạ Phác Đình vẫn chặn lại, không cho bọn họ hành động, cảnh sát cũng không bấm còi.

Nhưng giờ phút này, đầu tiên là vệ sĩ của nhà họ Hả, sau đó là các cảnh sát cùng đi lên tàu. Mà lúc cảnh sát lên tàu, còi cảnh sát cũng chính thức vang lên, cô ta mới bất chợt phát hiện, chẳng những con trai mất tích, mà vàng cũng không giữ được.

Chẳng qua chỉ có như vậy thì cô ta vẫn chưa thấy quá sợ. Bởi vì trong tay cô ta có tận mười lăm chiếc AK, cho dù bị Tô Lâm Lang phế bỏ ba cái, cũng còn dư lại mười hai cái. Chỉ cần có súng, cô ta cảm thấy các thủy thủ có thể đưa mình ra ngoài được.

Cho nên, mặc dù cô ta vì chuyện con trai đã không còn mà đau đến không muốn sống, nhưng không có nghĩ tới chuyện mình sẽ chết.

Nhưng sự thật tàn khốc hơn vẫn đang chờ cô ta ở phía sau.

 


Bình Luận (0)
Comment