Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549:

. Chương 549:
Tô Lâm Lang hơi kinh ngạc: "Em thực sự định tiếp tục đóng phim?"

"Đương nhiên rồi, em đã hứa với chị dâu sẽ giành giải Ảnh đế, thì nhất định phải làm được." Hạ Phác Húc nói.

Tuy anh ta ngốc như heo con, nhưng có lý tưởng này cũng không tệ, đương nhiên cũng nên khuyến khích, Tô Lâm Lang bèn nói: "Vậy thì nghỉ ngơi một thời gian cho tốt, quay về tiếp tục cố gắng!"

"Vâng!" Hạ Phác Húc đáp đầy hào hứng.

Về phần Hạ Phác Hồng, cậu ta không đi đâu, không đi học, cả ngày ở lì trong nhà, nhốt người dưới tầng hầm làm nghiên cứu.

Nếu như cậu ta tắm rửa rồi chải chuốt lại, ngoại hình có thể còn đẹp trai hơn cả Hạ Phác Húc nữa.

Có điều chỉ cần Hạ Phác Hồng ở nhà thì sẽ không gội đầu không tắm rửa, cậu ta cũng không thích cạo râu. Vì thế mới mười chín tuổi mà nhìn cậu ta như một kẻ lang thang đầu đường xó chợ.

Hạ Phác Húc vừa xuống xe thì tình cờ đụng độ Hạ Phác Hồng ra ngoài đi vệ sinh. Bốn mắt chạm nhau, Hạ Phác Húc sợ hết hồn.

Hạ Phác Húc hét to: "Chị ơi, nhà chúng ta có kẻ lang thang đi lạc vào!"

"Con mẹ nó anh mới là kẻ lang thang đấy." Hạ Phác Hồng nói.

Hạ Phác Húc nghe tiếng mới nhận ra: "Cậu là Phác Hồng à, sao cậu lại thành thế này rồi?"

Hạ Phác Hồng không trả lời, hỏi một câu khác: "Anh hai, tình hình ở đại lục thế nào rồi, có gì thú vị không?"

Hiện tại Hạ Phác Húc coi như là có một chút danh tiếng ở đại lục, anh ta rất thích con người bên đó, nhưng lại không thích cái nghèo của đại lục.

Anh ta nhìn đứa em nhỏ ngốc nghếch tò mò về đại lục, tất nhiên phải dụ dỗ nó một chút, lừa nó đến đó chịu cực khổ cũng được.

Anh ta nói: "Đại lúc của chúng ta ấy à, núi đẹp biển đẹp, không khí trong lành, quan trọng hơn nữa là con người rất thân thiện, nhất là gái đẹp đầy đường à nha."

Con trai ai mà không thích gái đẹp, quả nhiên Hạ Phác Hồng thấy hứng thú: "Nơi như đại lục mà cũng có gái đẹp sao?"

Hạ Phác Húc búng ngón tay cái: "Chị nhà chúng ta cũng đến từ đại lục mà, chị ấy không đẹp sao? Ở đại lúc toàn là những cô gái đẹp như chị vậy đó, có muốn đi không, để anh hai dẫn nhóc đi?"

Hạ Phác Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng nếu con gái ở đại lục ai cũng dữ như chị thì sao họ có thể đổ em được, thôi không đi đâu."

"Em bị ngốc sao, anh chỉ nói bọn họ đẹp thôi. Để anh kể em nghe, con gái đại lục dễ bị lừa lắm." Hạ Phác Húc nói.

Anh ta muốn lừa em trai mình đi đại lục nên uốn ba tấc lưỡi nói dối, Hạ Phác Hồng nghe xong thì nói: "Em hiểu rồi, anh không tôn trọng con gái đại lúc chứ gì, anh vẫn còn muốn chơi trò lăng nhăng, khinh thường các cô gái sao. Anh đứng đó đi, em đi mách với chị để chị trị anh!"

Mách Tô Lâm Lang sao?

Tô Lâm Lang chắc sẽ đánh gãy chân anh ta.

Hạ Phác Húc thấy Tô Lâm Lang xuống xe, anh ta nhanh tay che miệng của nhóc điên Hạ Phác Hồng lại, lôi đến cầu thang.

Hôm nay là thứ ba, đang là buổi trưa, Phác Chú và Băng Nhạn đi học cả không có ở nhà.

Nhưng Hạ Trí Hoàn về từ sơn trang, đặc biệt ngồi đợi Hạ Phác Húc.

Tô Tâm Lang tiếp đón con người chỉ biết ăn chơi về, đương nhiên phải báo cho ông cụ một tiếng. Sau khi lên lầu, cô đi ngay đến phòng ông cụ, mới vừa đến cửa phòng đã gặp quản gia Lưu.

Quản gia Lưu thấy cô thì lập tức bước lên tiếp đón: "Mợ, trong nhà có khách quý đến thăm, đang đợi mợ đấy, mợ mau đi với tôi."

"Đợi tôi sao? Ai vậy?" Tô Lâm Lang hỏi.

Quản gia Lưu nói: "Có ba sĩ quan cảnh sát nói đến tìm mợ, còn tìm vì chuyện gì thì tôi không biết."

Tô Lâm Lang nghe là cảnh sát thì đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra.

Gian nhà của ông cụ có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Ngoài cửa vào có một tấm bình phong được điêu khắc bằng gỗ cây Tử Đàn.

Vòng qua tấm bình phong là phòng tiếp khách, trong sảnh có ba người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang ngồi.

Hạ Trí Hoàn ngồi ghế chủ vị, ông cụ vừa ngẩng mặt lên thì thấy cháu dâu đến.

Ông cụ cười nói: "Nào các vị, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, người mà các vị muốn cảm ơn đã đến rồi kìa."

Ba người mặc cảnh phục nghe thấy tiếng thì cùng quay đầu lại.

Đương nhiên Tô Lâm Lang biết bọn họ.

Người lớn tuổi nhất ngồi ở phía trước nhất, chính là Mã Minh, Phó giám đốc Sở cảnh sát Cảng Thành, là nhân vật quyền lực số ba trong giới cảnh sát Cảnh Thành, chuyên phụ trách các vụ án giết người.

Người tiếp theo là Mạch Gia Câu, đội trưởng đội Phi Hổ, anh ta và nhà họ Hạ có qua lại thân thiết với nhau.

Người cuối cùng là Tiền Phi Long, đội phó đội Phi Hổ.

Ba người này gần như là những người đại diện cho lực lượng cảnh sát của toàn bộ Cảnh Thành.

Phó giám đốc Mã Minh bước lên trước một bước, bắt tay cô: "Chào cô Tô, tôi nghe danh cô đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt!"

Mạch Gia Câu cũng tiếp lời: "Chào cô Tô!"

Tiền Phi Long là người cuối cùng, cậu ta cười, bắt tay cô còn không quên nháy mắt mấy cái với cô.

 


Bình Luận (0)
Comment