.
Chương 550:
Sau khi ba người này lùi về, Mã Minh hô nghiêm, rồi hô tiếp: "Chào!"
Sau đó, bọn họ chào kiểu quân đội với Tô Lâm Lang trước mặt Hạ Trí Hoàn, rồi cùng nhau khom người cúi chào một cái.
Vì Tô Lâm Lang hiểu rõ nguyên nhân nên để mặc bọn họ.
Tất nhiên, ba nhân vật quyền lực nhất giới cảnh sát đến đây chào cô không phải cho vui, cũng không phải đến đây nịnh nọt, mà chỉ vì một chuyện, một tỉ vàng ròng!
Trong sự kiện này, nếu Tô Lâm Lang không chặn vàng lại, nhốt đám thủy thủ trên boong thuyền thì chắc chắn lực lượng cảnh sát Cảng Thành không thể lấy lại vàng, hơn nữa còn có khả năng phải hy sinh thêm vài nhân viên cảnh sát trong cuộc đọ súng.
Tô Lâm Lang vừa là người báo cáo, vừa giúp đội cảnh sát nhiều như thế, lại không đòi hỏi thứ gì, nên việc bọn họ đến nhà cảm ơn cũng là điều nên làm.
Sau khi cô ngồi xuống, ba vị cảnh sát mới cùng ngồi.
Phó giám đốc Mã Minh cười nói: "Nếu một tỉ vàng ròng đó mà bị vận chuyển xuất cảnh thì khó mà lường trước được hậu quả."
Mạch Gia Câu nói tiếp: "Nhờ có cô Tô đây mà số vàng đó mới quay về kho bạc an toàn, lẽ ra toàn bộ nhân dân Cảng Thành nên cảm ơn cô."
Tiền Phi Long hỏi: "Cô Tô thật sự không cần đội cảnh sát soạn thông cáo để đăng báo khen cô sao?"
Tô Lâm Lang cười nói: "Chuyện nhỏ ấy mà, bỏ đi ạ."
Phó giám đốc Mã cảm thán: "Đạo đức của cô Tô thật tốt, đây chính là Lôi Phong lấy giúp người làm niềm vui mà người đại lúc hay nói đó sao, lập công nhưng không để lại tên."
Mạch Gia Câu nói: "Cô Tô khách sáo quá, nhưng cũng làm chúng tôi bất an."
Hạ Trí Hoàn nói: "Lâm Lang nhà chúng tôi liều mạng giúp các người giữ lại vàng, nó không muốn được lên báo để nổi danh, cũng không cần thưởng cái gì hết, bởi vì nó hiểu chuyện, khiêm tốn, không thích nhiều chuyện. Nhưng phó giám đốc Mã, đội trưởng Mạch à, nếu như Lâm Lang có việc cá nhân gì cần các người giúp đỡ thì chắc các người nên giúp một tay chứ hả?"
Những việc Tô Lâm Lang làm là để bảo vệ tài sản của toàn bộ người Cảng Thành, cô không muốn nổi tiếng, đối với các vị này thì lợi nhiều hơn hại, vì trong mắt công chúng là bọn họ phá án, công chúng sẽ chỉ nhớ tới bọn họ, điều này rất có lợi cho việc tuyển cử và bổ nhiệm cho năm tới của bọn họ.
Cô có thể không nổi tiếng, nhưng tất nhiên những người này phải nhớ ơn của cô, cô muốn có thể lợi dụng lại bọn họ bất cứ lúc nào.
Đây chính là cách mà thương nhân giao lưu với nhau, tất cả đều là việc làm ăn buôn bán cả thôi.
Đương nhiên, Hạ Trí Hoàn vừa nói xong thì các sĩ quan đều thể hiện thái độ đồng ý.
Phó giám đốc Mã nói: "Cô Tô, nếu cô có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần là việc tôi có thể giúp thì nhất định tôi sẽ giúp cô."
Tất nhiên Tô Lâm Lang sẽ yêu cầu bọn họ giúp mình làm việc này việc kia. Dù sao thì nếu chiếc tàu chở một tỉ vàng ròng kia đến đại lục thật, rồi bị quân khu tỉnh Quảng nhận lấy, thì nó sẽ trở thành tài sản của quân đại lục rồi.
Cô cười cười, nói: "Để sau này đi, nếu có chuyện gì làm tôi khó xử thì bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ tìm đến ba vị cảnh sát."
Phó giám đốc Mã nói: "Nếu có việc thì cô cứ gọi điện thoại, chỉ cần trong lãnh thổ Cảng Thành thì chúng tôi sẽ đến ngay."
Ông cụ vẫn còn muốn tán gẫu với các vị cảnh sát nên Tô Lâm Lang rời khỏi đó trước.
Về phần Hạ Phác Húc, tuy anh ta không nhận được giải, nhưng dù ảnh đế thiếu có chút nữa là lên đỉnh vinh quang thì đãi ngộ ở nhà cũng chẳng còn giống như lúc trước nữa.
Hứa Uyển Tâm ngày xưa luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, nay thấy anh ta vào cửa liền dặn người hầu chuẩn bị trà bánh cho anh ta, còn chủ động hỏi anh ta có mang theo đĩa không, bà muốn xem phim của anh ta.
Một lát sau, Hạ Phác Chúc và Hạ Băng Nhan tan học về nhà, thấy anh hai, cũng ồn ào đòi xem phim anh ta đóng.
Hạ Phác Húc về nhà nên tất nhiên có cầm theo đĩa. Anh ta chiếu lên tivi trong phòng tiếp khách cho mọi người xem.
Những người hầu ngày xưa lạnh nhạt với anh ta còn khách hơn.
Giờ đây nghe nói cậu hai chiếu phim điện ảnh, ngay cả đám người hầu nhỏ cũng kéo sang xem.
Tô Lâm Lang cũng cùng mọi người xem hết phim.
Không thể không nói rằng Hạ Phác Húc trời sinh có năng khiếu làm diễn viên. Anh ta là con nhà giàu, nhưng vào vai một tên nghèo khó đói bụng lại không những không đơ mà còn diễn được cảm xúc rất chân thành. Mấy người hầu trong nhà đều cảm động đến òa khóc là đủ hiểu kỹ năng diễn xuất của anh ta giỏi thế nào rồi.
Đương nhiên, anh ta cũng là một người vô tư. Một khi đã về nhà thì thoát vai.