.
Chương 58:
Trong một căn phòng khác nằm cuối hành lang phía đối diện, quản gia Lưu một tay che cổ, tay còn lại cầm Kim Cương Đen để sát bên tai, lắng nghe cuộc gọi của phó tổng giám đốc gọi từ công ty tới.
Lúc này, ông ấy cau chặt mày, để lộ vẻ lo lắng, chợt, vệ sĩ gõ cửa, báo: “Bác Lưu, Lưu Ba về rồi.”
Quản gia Lưu lập tức cuống lên: “Về một mình, hay là…”
Vì Tô Lâm Lang đã hứa sẽ mang Hạ Phác Đình về cùng mình, thế nên dù không dám đặt trọn niềm tin, nhưng mãi tới trước khi được đẩy vào phòng cấp cứu, ông cụ vẫn còn ngước mắt chờ đợi.
Chẳng lẽ cậu chủ đã trở về thật?
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, vì họ đi quá nhanh nên vệ sĩ Quách Thụy không nhìn thấy rõ, nên chẳng biết phải miêu tả thế nào, chỉ đành nói nước đôi: “Một cô gái đứng đường, nhưng… theo chúng tôi phân tích thì có vẻ giống một nữ sát thủ hơn, nên giờ tất cả các nhân viên đều đang đề cao cảnh giác.”
Quản gia Lưu như muốn gục ngã tại chỗ.
Nhà giàu số một thì sao chứ, giờ có tận hai người đang nằm viện rồi, Hạ Chương thì sống dựa vào máy tạo nhịp tim, còn Hạ Trí Hoàn vẫn đang được cấp cứu.
Còn về chuyện làm ăn, tuy trong bể vàng vẫn còn tận một tỷ sáu, nhưng phần đất trong két sắt sắp bị người khác giành mất, cổ phiếu có nguy cơ tụt dốc bất cứ lúc nào, kẻ thù thì đang điên cuồng vơ vét tài chính, chuẩn bị chia cắt Hạ Thị; còn trong nhà thì có một đám con cháu đòi dỡ nhà đẩy cột.
Đương lúc gia đình của chủ nhân bốn bề thọ địch, đứa con mà quản gia Lưu tự nhận là trung thành cuối cùng cũng trở về. Nhưng lại… dẫn theo một nữ sát thủ về cùng?
Ông ấy cất Kim Cương Đen đi, ra lệnh cho vệ sĩ: “Mau đi nói cho Hạ Bình An rằng tạm thời không cần quan tâm tới The two, lập tức tập trung tất cả mọi người tới bên ngoài phòng bệnh, bảo vệ cho The one, một khi Lưu Ba bắt tôi làm con tin, vậy không cần lo lắng cho tôi mà hãy trực tiếp bắn hạ nó ngay.”
Số hai là Hạ Chương, nhưng tình trạng hiện tại lại không mấy khả quan, vì vậy nhất định phải bảo vệ cẩn thận số một Hạ Trí Hoàn mọi lúc.
Bởi ông ấy có khả năng tỉnh lại, và cũng chỉ có ông ấy mới có quyền viết xuống tấm séc có thể cứu được Hạ Phác Đình.
“Rõ.” Vệ sĩ móc ra một khẩu súng, thuần thục lên đạn.
Kế tiếp, quản gia Lưu đặt bút ký tên xuống một xấp văn kiện, căn dặn: “Tới lúc đó chỉ cần giao thứ này lại cho cảnh sát, mọi người sẽ miễn bị truy tố.”
Chính ông ấy là người đã ra lệnh cho họ nổ súng, nên việc ký tên vào các giấy tờ liên quan để minh oan cho vệ sĩ là chuyện phải làm.
Vệ sĩ sửng sốt, sau đó cung kính nhận lấy, cất kỹ: “Tôi đảm bảo với bác sẽ tiễn anh ta đi một cách thanh thản, không đau đớn.”
“Đợi tôi ba mươi giây, tôi muốn nói lời tạm biệt với nó.” Quản gia Lưu run rẩy đáp.
***
Trải qua có một kiếp nạn thôi mà như thấy cả đời người vậy. Lưu Ba nhìn chiếc áo lót đẫm máu được Hạ Phác Đình nắm chặt trong tay, cầm theo tới cả bệnh viện, sau một hồi do dự quyết định gỡ nó xuống, đúng lúc này, anh ta bỗng bị một chiếc Kim Cương Đen gõ mạnh vào đầu.
Là cha của anh ta. Bấy giờ, ông ấy chẳng nể nang gì mà hét vào mặt: “Đồ súc sinh.”
Lưu Ba lập tức uốn gối quỳ xuống đất, không quên kéo tấm chăn xuống: “Cha à, cha nhìn đi.”
Quản gia Lưu thuận theo mà quay qua nhìn, cảnh tượng trước mắt khiến tim ông ấy nhói lên, hai tay vội bóp chặt lấy lồng ngực. Bấy giờ, sắc mặt cậu cả trắng bệch như sáp, hai mắt nhắm nghiền, độ cao của tấm chăn đang phủ trên người thường chỉ được áp dụng cho người chết… Ông ấy hoảng loạn bước lùi về sau, ngã ngửa ra đất.
Lưu Ba còn chưa kịp nhận ra cha mình bị gì thì Tô Lâm Lang đã vội lao tới đỡ lấy, giúp ông ấy ấn huyệt nhân trung: “Còn sống.”
Nghe vậy, quản gia Lưu vội kiểm tra lại, đúng là cậu cả vẫn còn thở, lúc quay qua nhìn xem là ai đang đỡ mình thì ngạc nhiên thốt lên: “Mợ… mợ cả!”
Sau đó, ông ấy vội cầm bộ đàm lên: “Các đơn vị chú ý, tạm thời án binh bất động, bất động!”
Nữ sát thủ cái gì, rõ ràng là mợ cơ mà. Quản gia Lưu muốn vươn tay, ôm siết lấy cô, nhưng cơ thể lại vô lực ngã về sau.
“Bác Lưu, bác có sao không, có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không?” Ngay lúc Tô Lâm Lang còn đang nói, một loạt tiếng bước chân vang lên, vô số người mặc áo blouse trắng ùa vào, để rồi thảng thốt hô lớn: “Cậu Hạ?”
“Không ổn, phần đầu bị thương rồi, trời ạ, là đạn, ngã vào là lỗ tai vào, xem chừng đã xuyên tới tận não bộ, vầy…”
Có bác sĩ ngạc nhiên nói: “Thế mà vẫn còn sống ư?”
Một bác sĩ khác nhận định: “Đồng tử giãn lớn, mạch yếu, chậm, nhiệt độ cơ thể… Chết rồi, đang sốt cao.”
Quản gia Lưu được Tô Lâm Lang đỡ dậy, bước chầm chậm tới bên vách tường mới dừng lại. Ông ấy há miệng thở hổn hển, nước mắt đầy mặt, rồi lại như chợt nhớ ra điều gì, run rẩy cầm điện thoại lên: “... Phải báo cho bà cả một tiếng.”