.
Chương 59:
Lưu Ba nhếch miệng hùa theo: “Đúng đúng.” Bỗng, anh ta nhớ tới mẹ mình, vội bắt lấy tay cha, hỏi gấp: “Cha ơi, mẹ đâu?”
“Mẹ con? Bà ấy đang bị nhốt cùng bà cả đó.” Nói đoạn, ngón tay đang quay số của quản gia Lưu dừng lại.
Thật ra anh ta cũng nghe Tô Lâm Lang nói qua điện thoại rằng mẹ mình chính là nội gián rồi. Anh ta trở tay, cầm chặt lấy Kim Cương Đen, miệng mấp máy.
Lưu Ba quơ tay loạn xạ, muốn kể hết nỗi ấm ức của mình ra, nhưng Tô Lâm Lang đã nhanh hơn một bước, cản anh ta lại bằng một cái nhìn chết chóc, sau đó nói: “Bác Lưu à, bác cứ thế này thì nguy hiểm lắm, cố hít sâu bình tĩnh lại đi bác, được không?”
Quản gia Lưu cũng muốn bình tĩnh lại lắm, nhưng ông ấy làm không được. Bấy giờ, cảm xúc của ông ấy cứ loạn cả lên, lúc đau buồn, lúc lại mừng như điên, khi thì phấn khích tột độ, khi lại muốn khóc cho thỏa lòng, nhịp tim cũng ngày một nhanh.
Từ lúc Tô Lâm Lang ra cửa bái Phật vào hôm qua đến giờ còn chưa tới một ngày một đêm, ông ấy không biết cô làm thế nào, nhưng cô thật sự đã đưa được cái người trị giá một tỷ sáu kia về rồi.
Và chắc chắn Lưu Ba chẳng giúp ích được gì trong chuyện này cả, anh ta khờ lắm, chỉ biết lái xe thôi. Tất nhiên cũng không can hệ gì tới Hứa Thiên Tỉ, bởi cậu ta chỉ là một cậu ấm lớn lên trong lồng kính, chưa trải sự đời.
Thế nên nhất định là do cô làm, nhưng điều này quá khó tin, quản gia Lưu quan sát một lượt từ trên xuống rồi, nghẹn ngào nói: “Toán cướp kia tấn công mợ đúng không, nhìn quần áo của mợ này, rồi giày nữa… mợ vất vả nhiều rồi.”
Lúc này, cả người cô như bị máu nhuộm đỏ, tới cả giày cũng còn đọng vài vệt máu khô, tuy nhìn bên ngoài không thấy gì, nhưng chắc chắn cô có bị thương.
Chợt, một bác sĩ cất tiếng: “Bác Lưu à, có thể qua đây chút không?”
Quản gia Lưu ra hiệu cho Tô Lâm Lang chờ mình một chút, sau đó chạy chậm tới chỗ bác sĩ. Hiện họ đã khám sơ bộ xong xuôi, cần bàn bạc thêm với quản gia Lưu về các xét nghiệm cần làm kế tiếp và tất nhiên, tốt nhất là nên cho anh đi làm ngay.
Trông Lưu Ba lúc này chẳng khác nào một kẻ ngốc, cứ liếc nhìn Tô Lâm Lang, mỉm cười, lại ngước nhìn, rồi lại mỉm cười. Khi thấy Tô Lâm Lang trừng mắt với mình, anh ta vội giơ tay đặt trước miệng: Kéo khóa, niêm phong!
Anh ta bị mẹ mình vu oan, nếu không điều tra ra được chân tướng, anh ta sẽ trở thành kẻ tình nghi, nên đương nhiên sẽ không đi nói lung tung.
Nhưng khi thấy Tô Lâm Lang lấy ra một chiếc máy nhắn tin nhỏ xinh, lật tới lật lui quan sát, anh ta chợt nhớ tới Hứa Thiên Tỉ, bèn kiềm lòng không đặng mà nói: “Mợ à, cậu Thiên Tỉ cũng có máy nhắn tin đó, hay là chúng ta nhắn hỏi xem tình hình của cậu ấy thế nào đi, đừng để cậu ấy bị Diệp Khánh Vinh…” giết chết.
Trước đó, Tô Lâm Lang từng nói với hai đứa đàn em rằng, nhất định Diệp Khánh Vinh sẽ vừa khóc vừa tiến vào đồn cảnh sát. Hứa Thiên Tỉ tin lời cô, nhưng Lưu Ba thì không.
Một kẻ xấu xa như Diệp Khánh Vinh mà vừa khóc vừa đi tự thú hả, có quỷ mới tin.
Tô Lâm Lang nói nói gì, trước giờ cô rất ghét phải nói nhiều với những thằng ngu.
Nhân lúc quản gia Lưu đang thảo luận với bác sĩ về phương án điều trị cho Hạ Phác Đình, cô nhấc chân đi về phía hành lang. Mặc dù đã tới được bệnh viện, tức sân nhà của mình, nhưng một khi chưa trừ khử được nội gián, cô không thể mất cảnh giác, lúc nào cũng phải quan sát xung quanh, chú ý an toàn.
Cô đảo mắt một vòng, chỗ lối vào phòng khám có cả thảy bốn người, họ mặc một thân đồ đen, tay đè chặt bên hông, trong mắt tên nào cũng bừng bừng sát khí. Không có chuyện vệ sĩ do nhà họ Hạ bồi dưỡng lại bị nội gián xúi giục làm phản.
Bởi vì trước khi chính thức đảm nhận công việc này, họ sẽ cùng chủ nhân của mình đi du lịch vòng quanh thế giới bằng du thuyền, đặng bồi dưỡng tình cảm cũng như lòng trung thành. Sau này, khi về già, vệ sĩ sẽ được sắp xếp một công việc khác, chứ không hề có chuyện lợi dụng xong thì đá văng ra ngoài.
Chính vì thế mà trong đêm xảy ra vụ nổ súng ấy, cả bốn vệ sĩ đều anh dũng hy sinh để bảo vệ chủ nhân, người thảm nhất trúng tận ba mươi hai viên đạn!
Lúc này, vệ sĩ nào cũng đang đề phòng cô, nhưng vì không nhận được lệnh tấn công của quản gia Lưu nên không một ai dám manh động.
Tô Lâm Lang cũng đoán sơ được rằng có lẽ nhà họ Hạ đã bao nguyên tầng này rồi.
Cô bước tới trước mặt họ, ngay lúc có người định giơ súng lên, một vệ sĩ chợt đứng dậy: “Mợ?”
Ông ta là người đi theo ông cụ, tên Quách Thụy, hôm qua, trong thời gian diễn ra cuộc họp, ông ta luôn túc trực ở cửa, thế nên mới nhận ra Tô Lâm Lang.