.
Chương 584:
Phía sau cửa sòng bạc, đứng trước nhất là các cô gái xinh đẹp đang chia bài trong sảnh, do đệ tử lắc xúc xắc giỏi nhất - cô Bạch Cốt Trảo của ông tư Viên dẫn đầu. Và còn có một dàn trai đẹp chia bài, và nhóm này do một đệ tử giỏi chơi bài poker của ông ta - cao bồi Jack dẫn đầu.
Đám tay chân vây quanh dưới cầu thang đón tiếp vợ chồng Hạ Phác Đình vừa mới tới cùng ông tư Viên.
Ông tư Viên và Hạ Phác Đình từng gặp nhau ở trong các môi trường giao lưu công động, đương nhiên quen biết lẫn nhau, ông ta đưa điếu xì gà trong tay cho đàn em, rồi bắt tay anh, nói: "Đây chắc là lần đầu Phác Đình đến Đại Phú Hào của tôi nhỉ, hoan nghênh, hoan nghênh."
Đương nhiên ông ta cũng biết Tô Lâm Lang, hơn nữa cô lại đang đứng bên cạnh Hạ Phác Đình. Nhưng ông ta vẫn cố ý nhìn trái nhìn phái, rồi nói: "Nghe nói mợ Phác Đình là người cùng quê với tôi, hôm nay cũng tới, người đâu ý nhỉ sao tôi không thấy?"
Hạ Phác Húc và Hạ Phác Hồng đứng ngang vai nhau, thấp giọng nói: "Phác Hồng, cái ông già họ Viên này chắc không phải bị mù đó chứ, chị dâu đứng ngay trước mắt ông ta mà lại không thấy, hay là cố ý không nhìn thấy đây?"
"Ngốc quá, đương nhiên là ông ta cố ý rồi, đây chẳng phải rõ ràng là đang chế giễu anh cả đó sao!" Hạ Phác Hồng nói.
Đầu óc của Hạ Phác Húc không thể hiểu nổi mấy chuyện phức tạp này, nhưng với tư cách là một diễn viên, cậu ta sẽ quan sát biểu cảm trên từng gương mặt của mỗi người để đoán biết cảm xúc của những người đó theo bản năng, và lúc này sắc mặt của ông tư Viên cực kỳ thú vị.
Không đợi Hạ Phác Đình giới thiệu, ông ta đột nhiên đưa hai tay ra, khom lưng xuống nắm tay của Tô Lâm Lang, nói: "Đây chắc là đường chủ mới của Long Hổ Đường, cô Tô Lâm Lang đúng không? Tôi từng đứng từ xa chiêm ngưỡng qua nhan sắc của cô lúc ở Tiêm Sa Chủy."
Nói ba chữ “tân đường chủ” với khuôn mặt thánh thiện, cách dùng từ này của ông ta như một con hổ đói đang rình con mồi.
Tô Lâm Lang chỉ bắt tay ông ta, nói: "Ông cũng có thể gọi tôi là bà Hạ, tôi chính là vợ của Hạ Phác Đình."
Ông tư Viên nhún vai hất đồ vest, đàn em lập tức chộp áo vest ngoài của ông ta.
Lại vươn tay ra lần nữa, liền có đàn em khác đưa điếu xì gà đến.
Ông ta hút một hơi xì gà, ra vẻ hàm ý sâu xa nói: "Phác Đình lớn lên dưới sự dõi theo của người dân Càng Thành, từ hai mươi năm trước ngày nào tôi cũng thấy anh ta trên báo, lúc đi học đã tham gia cuộc họp đội đồng quản trị, so sánh anh ta với những loại người bị vùi dập giữa chợ đời lớn lên thì giống như mặt đất với mặt trời, quả thật không thể ngờ được, có một ngày người như anh ta lại bị tân đường chủ của Long Hổ Đường ở Cửu Long Thành chúng ta tóm được."
Vài câu ngắn ngủi của ông ta dường như đã biến Hạ Phác Đình trở thành chiến lợi phẩm và giá treo đồ của Tô Lâm Lang.
Hai nhân viên gái xinh trai đẹp ở đằng sau ông ta bật cười thành tiếng, điệu cười của hai người đó tràn ngập chế giễu.
Nếu lòng dạ Hạ Phác Đình có chút nhỏ mọn thì đã nổi giận rồi.
Dù gì trong câu nói của ông tư Viên có nói, từ nhỏ anh luôn được giới truyền thông chú ý, như vầng trăng được cả trời sao tôn vinh mà lớn lên, lúc tuổi đời anh còn rất trẻ mà giá trị bản thân của anh đã lên đến trăm triệu, nhưng người như vậy được người khác ví như "chiến lợi phẩm được người tổ chức theo đạo tóm được". Vợ anh được ông tư Viên đề cao bằng cách này ở trước mặt mọi người, đương nhiên trong lòng anh sẽ thấy không thoải mái.
Mà một khi anh không thoải mái, thì trong lòng ông tư Viên lại rất sảng khoái.
Tô Lâm Lang nói: "Ông tư chắc là có hiểu làm gì rồi, tên tôi đúng là Tô Lâm Lang, chủ của công ty thương mại Long Hổ, và chuỗi cửa hàng phố mỹ phẩm, nhưng tôi không phải là đường chủ của Long Hổ Đường, bởi vì Long Hổ Đường đã giải thể từ lâu rồi, nguyên đường chủ Lục sáu ngón hiện giờ là tổng giám đốc công ty thương mại của tôi."
Ông tư Viên cười một cái, đáp: "Tôi hiểu, cô đây là sợ làm mất mặt Phác Đình, nên mới cho anh ta chút sĩ diện."
Ông ta lại nói: "Phác Đình cậu đúng là rất có phúc, vì đã cưới được cô vợ tốt, lúc nào cũng quan tâm đến sĩ diện của cậu."