.
Chương 585:
Một nhóm nhân viên chia bài ở sau lưng ông ta đặc biệt là nhân viên nam lại nở nụ cười khinh khi, hơn nữa cười rất lớn tiếng.
Nụ cười khinh khi này đương nhiên là dành cho Hạ Phác Đình, sở dĩ bọn họ cười như vậy là bởi vì trong mắt của bọn họ, Tô Lâm Lang chỉ là một người phụ nữ đứng đầu một xã đoàn, lại còn vọng tưởng muốn xưng vương ở Cửu Long, quả thật là gà mái mà lại muốn thay gà trống gáy sáng, quá ư là nực cười.
Cười Hạ Phác Đình cũng là cười vào mặt Tô Lâm Lang không biết trời cao đất rộng.
Màn chào hỏi ở trước cửa đại sảnh, giống như màn mở đầu cho ván cược sắp tới.
Khoan hãy nói là trong lòng của Hạ Phác Đình có thoải mái hay không, anh em Hạ Phác Hồng tuy ở nhà không phục anh cả, nhưng bước ra ngoài, bọn họ là anh em ruột, là một thể, thấy anh cả bị người khác chế giễu, đương nhiên là trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Vừa hay lúc này đang đi vào bên trong lầu một sòng bạc, ông tư Viên đột nhiên quay người né tránh, ngăn trước mặt Hạ Phác Đình, còn dẫm lên chân của anh: "Cô Tô, xin mời!"
Hành động này của ông ta, là đang mượn việc này để nâng Tô Lâm Lang hạ bệ Hạ Phác Đình.
Song, Hạ Phác Đình rất ung dung, người ta dẫm chân anh anh cũng không lên tiếng, sắc mặt không thay đổi.
Nhưng Hạ Phác Hồng ở nhà là đứa không nể anh cả của mình nhất, ra khỏi cửa lại là đứa bất bình thay cho anh mình nhiều nhất, cậu ta vươn tay vỗ ông tư Viên: "Helu, ông đã dẫm lên chân của anh cả tôi rồi..."
Song khi cậu ta vừa đưa tay, hai đàn em bên trái phải của ông ta đã nhanh chóng tiến lên, mỗi người một bên áp sát cậu ta, còn lục soát cả người cậu ta, sau đónói: "Thừa ngài, có gì từ từ nói, xin đừng có động tay động chân."
Hạ Phác Chú là người có tính tình nóng nảy, lập tức mở miệng lớn tiếng nói: "Mắt của mày bị mù hả, anh của tôi không có ra tay đánh người."
Hạ Phác Húc cũng can ngăn nói: "Có gì từ từ nói, đừng sàm sỡ cơ thể em trai tôi."
Vệ sĩ của nhà họ Hạ cũng xông lên, muốn kéo tay của đám tay chân sòng bạc ra. Nhưng đám đàn em đó không những không ngừng tay, còn lục soát lung tung.
Chân của ông tư Viên còn đang dẫm lên chân của Hạ Phác Đình, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Phác Hồng như sói.
Sau cùng, Tô Lâm Lang nhìn không nổi nữa, lên tiếng nói: "Ông tư, hỏi người của ông, sờ đủ chưa?"
Hạ Phác Đình cũng nói: "Ông tư, cái gì cũng vừa phải thôi, nếu như ông thật sự không yên tâm, chúng ta cùng nhau cho đôi bên lục soát người đi, ông soát chúng tôi, chúng tôi lục soát lại người của ông?"
Hạ Phác Hồng vốn không hề động tay động chân, mà là do đàn em của ông tư cố ý gây chuyện.
Bọn họ cố ý kiếm cớ này để lục soát bọn họ, và cũng đã lục soát thấy trên người của Hạ Phác Hồng không có giấu thiết bị gian lận.
Ông tư Viên với tư cách là ông trùm của đám đầu đường xó chợ, đương nhiên da mặt rất dày, biết co biết duỗi.
Mấy vệ sĩ của người nhà họ Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, nắm đấm của Quách Thụy siết lại, ánh mắt của Hạ Phác Đình vẫn luôn nhìn ông ta chăm chú.
Nhưng ông tư Viên vẫn cười tít mắt, cho đến khi hai tên đàn em lắc đầu, ra hiệu cho ông ta nói bọn họ không tìm được thiết bị gì cả, lúc này ông ta mới cười một cái, nói với hai tên đàn em: "Cậu ba nhà họ Hạ là cậu ấm nhà giàu, sao có thể ra tay với tôi ở trong môi trường này được chứ, mấy người thật là thô lỗ, còn không mau xin lỗi cậu ba đi?"
Hai tên đàn em lùi lại, khom lưng nói: "Xin lỗi!"
Hạ Phác Hồng bị hai tên ất ơ sờ mó, vô cùng giận, nhấc chân đạp một cái, nói: "Bọn mày đúng là thứ khố rách áo ôm, thấp hèn!"
Hai tên đàn em lại lùi lại một bước, nói: "Cậu ba Hạ, thật lòng xin lỗi!"
Cố Mãn Quán cũng ba phải nói: "Thôi được rồi, Phác Hồng cậu là người hiểu biết không chấp kẻ ngu si, đừng giận nữa."
Hạ Phác Hồng hất tay Cố Mãn Quán ra, nói: "Cút mẹ chúng mày đi, toàn lũ ất ơ!"