.
Chương 586:
Sòng bạc này là của ông tư Viên, mà hiện giờ ông ta đang nắm quyền, là một trùm xã hội đen thật sự, để thể hiện uy quyền và oai phòng của tổ chức theo đạo, ông ta nhìn hai tên đàn em nói: "Cậu ba nhà họ Hạ giận rồi, các ngươi chỉ biết đứng nhìn thôi hả?"
Tuy Hạ Phác Hồng thông minh nhưng lại chưa trải sự đời.
Hai tên đàn em đã lục soát người cậu ta lại lần nữa cúi người, sau đó tự tát mạnh vào mặt mình.
Không phải chỉ có vẻ bên ngoài, mà tát thật, tiếng tát tai vang chát chát, gò má hai người tên đó cũng trở nên sưng đỏ.
Anh em Hạ Phác Hồng trước giờ chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên đều kinh ngạc há hốc mồm.
Ông tư Viên cười một cái nói: "Tiếp tục tự vả miệng, chỉ cần cậu ba chưa hết giận, các ngươi không được dừng lại."
Lực tay của hai tên đàn em rất mạnh, cứ thế mà tự vả, gò má đã sắp bị vả tới rướm máu.
Loại người như Hạ Phác Hồng và Hạ Phác Húc bọn họ không những ngây thơ, mà gia giáo còn rất tốt, nói chung là lòng dạ cũng rất lương thiện, không thích lấy oán báo oán, cũng không thích dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác.
Thấy bọn đàn em của ông ta tự vả mặt, Hạ Phác Hồng cảm thấy không vui trong lòng, đành nói: "Bỏ đi, dừng lại!"
Bổ sung thêm, nói: "Tôi không giận là được chứ gì?"
Ông tư Viên cười: "Cậu ba thật rộng lượng."
Tiếp đó nói với Tô Lâm Lang: "Cấp dưới của tôi đã ngưỡng mộ uy danh của cô Tô đây rất lâu rồi, cũng muốn chơi hai ván bài poker với cô, hay chúng ta chơi bài poker trước nhé?"
Tô Lâm Lang nói: "Hôm nay chủ sòng là ông tư, nên ông cứ quyết định."
Bàn đánh bài đã chuẩn bị xong từ sớm, ông tư Viên cũng làm rất đúng quy trình, hai bản chuyển nhượng Đại Phú Hào được công chứng đã để sẵn, và tờ chi phiếu ba trăm triệu mà Hạ Phác Đình đưa đến mấy ngày trước đó cũng được đặt ở trên bàn cược.
Những thứ đó là phần thưởng của ván bài hôm nay, một ván quyết định thắng thua.
Sau khi mời Hạ Phác Đình ngồi xuống bên cạnh mình, ông tư Viên bèn giới thiệu một chàng trai cao bồi khoảng hai mười bảy, hai mươi tám tuổi, nói: "Cậu ta tên là Jack, người Malay, trình độ chơi bài poker cũng tạm được, nếu như cậu cả thích thì có thể chơi một ván!"
"Gia đình chúng tôi có quy định, đàn ông nhà họ Hạ không được bài bạc, để vợ tôi chơi đi." Hạ Phác Đình nói.
Ông tư Viên cười: "Rất có gia giáo."
Đương nhiên với ván bài này phải khui bộ bài mới, cao bồi Jack mở một bộ bài poker mới ra trước mặt mọi, sau đó để cho người chia bộ bài thành hai phần, còn anh ta nhìn Tô Lâm Lang: “Cô Tô, ngưỡng mộ cô đã lâu, lần đầu tiên gặp cô mà tôi đã có cảm giác như quen biết từ lâu, cô có biết tại sao không?”
Tô Lâm Lang cười hỏi: “Tại sao?”
Jack không trả lời mà hỏi: “Cô Tô muốn chơi theo kiểu đánh nào? Poker kiểu tây hay Blackjack hay Xì Dách?”
Tô Lâm Lang vừa định kéo ghế ngồi xuống thì hai người đẹp chia bài đã tiến lên kéo ghế cho cô.
Cô nói: “Tôi không biết chơi mấy kiểu mà anh nói, chỉ biết Blackjack thôi. Chơi nhanh thắng nhanh.”
Sau đó cô lại kéo một cái ghế khác: “Phác Hồng, em cũng ngồi xuống đi.”
Kỹ thuật đánh bạc của cô gần như bằng không, Hạ Phác Hồng cần phải quan sát
bài giúp cô nên cũng ngồi xuống. Cao bồi Jack đưa bài cho Tô Lâm Lang, cười nói: “Cô Tô trông rất giống mối tình đầu của tôi, đó cũng là cô gái mà tôi yêu nhất trên đời. Tôi sẽ không bao giờ quên được cô ấy.”
Ông tư Viên tranh thủ châm một điếu xì gà, cố ý nói với Hạ Phác Đình: “Jack cũng như tôi, một kẻ đầu đường xó chợ nên nói chuyện hơi thô lỗ tí, cậu Hạ chớ trách nhé.”
Hôm nay Hạ Phác Đình có mặt ở đây chỉ để ông Tư Viên vả mặt.
Một thằng đầu đường xó chợ đùa giỡn vợ mình mà anh không giận, chỉ cầm lấy điếu xì gà của ông Tư Viên rồi nói: “Vợ tôi không ngửi được mùi thuốc, xin đừng hút thuốc.”
Ông Tư Viên nhìn mọi người xung quanh, cười: “Xem ra cậu cả nhà Hạ đây quả là sợ vợ như lời đồn.”
Những người đứng sau ông ta cười phá lên.
Hạ Phác Đình ném điếu xì gà đắt tiền vào thùng rác, sắc mặt vẫn bình tĩnh và nói: “Khắp Cảng Thành đều biết tôi sợ vợ, bây giờ ông tư mới cười có phải hơi chậm tiêu rồi không?”
Anh thế này khiến ông tư Viên không tài nào chọc giận anh được.