.
Chương 587:
Nói một hồi rồi tập trung lại vào ván bài, Tô Lâm Lang đưa bài cho Hạ Phác Hồng để cậu ta kiểm tra bài.
Cô tiếp lời Jack: “Nếu đã là mối tình đầu thì chắc hẳn rất đẹp nhỉ? Anh đã kết hôn với mối tình đầu chưa, hay chia tay rồi?”
Jack nói: “Năm đó tôi rất nghèo, cô ấy chê tôi nghèo nên đã kết hôn với người khác.”
Anh ta lại hỏi: “Cô đoán bây giờ cô ấy sống như thế nào?”
Tô Lâm Lang đáp: “Tôi đoán chắc cuộc sống của cô gái đó không tốt lắm.”
Hạ Phác Hồng kiểm tra bài xong, tổng cộng 52 lá bài, không có lá nào lặp hay thừa ra, hơn nữa cậu ta cũng đã lật xem từng lá bài và không tìm được ký hiệu huỳnh quang nào, điều này chứng tỏ không ai giở trò trong bộ bài.
Đương nhiên, thứ tự lá bài vẫn y như lúc mới khui hộp, cậu ta ghi nhớ thứ tự của từng lá bài.
Sau đó, cậu ta đưa bộ bài cho Tô Lâm Lang để cô đưa lại cho người chia bài.
Người chia bài bắt đầu xào bài, cao bồi Jack tiếp tục đề tài vừa rồi: “Cô Tô đoán đúng quá. Sau khi kết hôn, cuộc sống của mối tình đầu của tôi không được vui vẻ cho lắm. Gần đây tôi nghe người ta kể cô ấy đã chết vì bệnh.”
Tô Lâm Lang chợt nghiêng đầu, nhìn ông tư Viên cũng đang cười như không cười nhìn mình.
Cô cũng nhìn lại ông tư Viên, vừa nhìn vừa nói với cao bồi Jack: “Mối tình đầu của anh chết rồi mà anh chẳng những không đau lòng, trái lại trông vui vẻ đấy nhỉ? Sao hả? Vui vì mối tình đầu đã chết ư?”
Jack nói: “Một con đàn bà chê nghèo hám giàu mà thôi, chết thì chết, không đáng để tôi đau lòng.”
Tô Lâm Lang nói: “Vậy chứng tỏ cô ấy vứt bỏ anh là đúng rồi.”
Cô nói tiếp: “Trên đường đến hoàng tuyền không có người già hay trẻ nhỏ, phần lớn là những ngôi mộ lẻ loi của thanh thiếu niên. Cô gái đó yêu đương với anh năm mười lăm tuổi, ấy vậy mà anh không nhớ nổi điểm tốt nào của cô ấy, còn cười nhạo cô ấy ngay trên sòng bạc. Có một câu ông tư Viên nói không sai, anh quả thật là một tên đầu đường xó chợ, một thứ rác rưởi!”
Tám chuyện thì tám chuyện, sao tự dưng cô lại chửi người ta vậy?
Cao bồi Jack sửng sốt, còn định nói gì nữa thì ông tư Viên xen vào: “Được rồi, làm việc chính đi.”
Thật ra Tô Lâm Lang đoán không sai, [mối tình đầu] kia không phải của cao bồi Jack mà là của ông tư Viên.
Nói cách khác, người trong lời cao bồi Jack là mẹ của cô, Trình Nhã Lan.
Ông tư Viên cố ý bảo cao bồi Jack kể câu chuyện này chính là để Tô Lâm Lang biết mẹ của cô chê nghèo hám giàu vứt bỏ ông ta, tiện thể còn quy tội Trình Nhã Lan chết sớm là do đã vứt bỏ ông ta.
Với Tô Lâm Lang, ức hiếp cô thì được, nhưng ức hiếp mẹ của cô thì đừng hòng cô bỏ qua.
Động tác xào bài của người đẹp chia bài rất bắt mắt, dùng một tay rồi đến hai tay, một chồng rồi đến hai chồng. Bộ bài ở trong tay cô gái giống như một chiếc kính vạn hoa.
Có Hạ Phác Hồng giám sát người chia bài rồi nên Tô Lâm Lang không cần quan tâm nữa.
Cô lại nhìn ông tư Viên, nói: “Nghe nói ông tư là đồng hương với tôi, lúc trước ông tới Cảng Thành chắc vất vả lắm nhỉ?”
Trong cuộc đời chóng vánh của Trình Nhã Lan, ông Tư Viên chỉ là một người khách qua đường mà thôi.
Tô Lâm Lang không hiểu nhiều về bà, nhưng xét về quá khứ của bà thì hẳn cuộc đời bà cũng đầy rẫy bi kịch.
Mà ông Tư Viên tự nhận rằng bản thân đã bị vứt bỏ, mất hết mặt mũi nên vẫn luôn căm hận Trình Nhã Lan. Chính vì vậy, khi nhìn thấy Tô Lâm Lang trẻ trung xinh đẹp ngoài hình có bảy phần giống với Trình Nhã Lan, ông ta lại càng căm hận hơn.
Đó là một tình cảm rất phức tạp, ông ta căm hận đối phương đã vứt bỏ mình, nhưng rồi lại thấy tiếc nuối vì bà chết quá sớm.
Nói đến việc trốn sang Cảng Thành, ông ta còn phải kể vài câu: “Lúc trước tôi vẫn còn khỏe mạnh, đứng nói là một mình đến được đây, dẫn theo một người phụ nữ cũng chẳng thành phấn đề. Tiếc rằng năm đó tôi chỉ là một con chó của nhà địa chủ. Mà đàn bà ấy, phần lớn đều chê nghèo hám giàu. Lúc trước tôi từng có một mối tình sắp đi đến bước đường hôn nhân, nhưng cô Tô đoán sau đó thế nào? Mối hôn nhân đó đã thất bại vào ngày tôi sắp đạt được quyền lực, con đàn bà đó đã gả cho một thằng có quyền lực cao hơn tôi.”