Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 63 - Chương 63:

. Chương 63:
Cũng càng là thuyền trưởng có thể lèo lái con thuyền lớn như Hạ thị, nhờ có anh ấy mà biết bao người làm trong công ty mỗi tháng để có thể bỏ túi mười triệu tiền lương.

Anh là thuyền trưởng của Hạ Thị, là người kế thừa ông ấy chọn, và anh đã thật sự quay trở về rồi.

Vậy ai là người kéo anh ra từ hàng cọp?

Chính là Tô Lâm Lang sao?

Cha của cô đã từng cứu ông ấy một mạng, ông ấy mới có được vinh hoa phú quy như ngày hôm nay.

Còn cô, lại cứu cháu trai cả của ông ấy một mạng!

Cô làm sao có thể làm được, Hạ Trí Hoàn không dám tin, nhất thời ông ấy không dám tưởng tượng.

Trong đầu ông ấy lướt qua những cảnh tưởng của bọn bắt cóc, tên bắt cóc gian xảo Diệp Khánh Vinh, tên tội phạm hung tàn Trương Hoa Cường, những đồng bọn mà hai tên đó cấu kết và nội gián ẩn mình trong nhà họ Hạ, bọn họ thật sự muốn hãm hại cả ba đời nhà họ Hạ chỉ trong một lần hành động.

Họ đã có âm mưu từ rất lâu, lại còn tìm được thời cơ tốt nhất, muốn đánh sập đế chế kinh doanh vĩ đại của nhà họ Hạ chỉ trong một lần.

Nhưng cho đến hiện tại, Hạ Trí Hoàn vẫn chưa làm rõ bọn tội phạm đó làm sao có thể làm được tới vậy.

Thật ra, trong lòng ông ấy đã biết nội gián từ lâu, biết người đó đã ẩn nấp từ lâu, từng người từng người làm tê liệt và suy yếu nhà ông. Bây giờ họ lại liên kết với đám người ngoài, tìm thời cơ để nổi dậy.

Muốn ông ấy chết không nhắm mắt!

Nhưng ông ấy có thể làm gì?

Ông ấy bị bao vây tứ phía, đâu đâu cũng là kẻ thù và đang hấp hối.

Nhưng con gái của ân nhân, Tô Lâm Lang, cô như là một cọng rơm cứu mạng.

Là một bước ngoặt.

Tim ông ấy đập loạn xạ, ông vừa mừng vừa giận, mọi cảm xúc đan xen, va đập vào não anh.

Ông ấy như một con cá voi lớn bị mắc cạn, mặc cho sóng biển đánh, nhưng lại không hít được chút oxy nào, dần dần ngạt thở.



“Lão gia, ngài sao vậy, lão gia?” Quản gia Lưu trợn mắt: “Lão gia, nhìn tôi.”

Y tá Mạch thấy mắt Hạ Trí Hoàn không chuyển động, quyết định: “Đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mở ngực, đeo máy thở.”

Nhưng đột nhiên, một bàn tay già nua mạnh mẽ nắm chặt lấy tay của Tô Lâm Lang: “Đưa ông về phòng bệnh.”

Tô Lâm Lang nói: “Ông chắc mình có thể?”

“Ông ấy không được, phải mở ngực.” Y tá Mạch nói.

Nhưng Hạ Trí Hoàn chợt nói: “Tôi rất khỏe, khụ…khụ khụ, tôi, khỏe không thể khỏe hơn!”

Phòng bệnh riêng ông cụ Hạ đương nhiên rất xa hoa.

Đây là khu vực phòng riêng của Đức Minh, nằm ở tầng ba, phòng bệnh có cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài không có tòa nhà nào, chỉ có bãi cỏ mềm mại và thoải mái.

Đối diện là một vịnh núi lớn, biển xanh bao la, tĩnh lặng và thanh tao, gió biển thổi vào khiến lòng người dễ chịu.

Cảnh tượng này khiến người ta bỗng chốc quên đi đây là một thành phố tội lỗi, nơi tấc đất tấc vàng, náo nhiệt ồn ào.

Mà hiện lên như một chốn bồng lai tiên cảnh chỉ có trong mơ tưởng.

Chuyện vui khiến tinh thần con người sảng khoái, bệnh cũng có thể khỏi được hơn một nửa. Tuy hơi thở của Hạ Trí Hoàn mong manh, nhưng cũng không cần phải sử dụng máy thở.

Lúc này, Tô Lâm Lang đang phòng tắm để ngâm mình, y tá Mạch chuẩn bị quần áo để thay. Quản gia Lưu lo lắng nhìn theo, còn Lưu Ba thì đang hăng hái miêu tả lại việc họ đã cứu người như thế nào.

Theo lời anh ta kể, chị dâu cầm dao dài xông vào như chốn không người, bọn cướp như những cây mía, cứ thế ngã rạp từng hàng.

Chuyện xảy ra thật khó tin, mà Lưu Ba cũng không biết Tô Lâm Lang đánh được A Suy, A Quỷ và Hoàng Mao. Nên qua lời kể của anh ta, bọn cướp thậm chí còn chẳng bằng cây mía trong nông trại, chị dâu không phải vào hang ổ cướp, mà là xuống một ruộng mía.

Cậu cả không phải là người, anh chính là một bó mía được chị dâu vác về nhà.

Khi nghe đến đoạn vô lý, Hạ Trí Hoàn cau mày.

Y tá Mạch đã chuẩn bị quần áo quay lại không thể nhịn được, nhỏ giọng nói: “Lưu Ba, bà Phác Đình chỉ là phụ nữ, một phụ nữ bình thường, nhưng mà bây giờ cậu miêu tả chẳng khác nào Tôn Ngộ Không, Hoàng Đại Tiên và Quan Âm Bồ Tát, Quan Công Lữ Bố.”

Lưu Ba giơ ngón tay cụt lên: “Y tá Mạch, cùng một lúc hơn chục khẩu súng chĩa vào, mợ vung đao lớn, đạn gặp cô ấy thì chuyển hướng, tôi nghĩ là do bà cả cầu nguyện Bồ Tát nhiều quá, Quan Âm đã nhập vào thân thể cô ấy.”

 


Bình Luận (0)
Comment