.
Chương 64:
Quản gia Lưu ôm trán, không dám nhìn thẳng vào con trai.
Thấy ông cụ cau mày, y tá Mạch nói: “Đi thôi Lưu Ba, đi lấy thuốc rồi nghỉ ngơi đi.”
Lưu Ba trước khi đi còn nói một câu: “Ông cụ phải tin tôi, Lý Tiểu Long gặp chị dâu cũng phải thất bại thôi.”
Hạ Trí Hoàn ho mạnh, quản gia Lưu giúp ông lau nước bọt, xấu hổ cắn răng: “Đi mau!”
Y tá Mạch đẩy anh ta đi mới tống được Lưu Ba đang khua tay múa chân.
Ánh mắt ông ấy nhìn vào thanh đao dài và chiếc áo phông đen, Hạ Trí Hoàn nhìn quản gia Lưu: “Lâm Lang chặt mía ở nông trường mô phỏng à?”
Một thanh đao dài, một người dính đầy máu, ít nhất đã chứng tỏ rằng cô đã chém người.
Quản gia Lưu đã tận mắt chứng kiến chuyện này, bởi vì từ lúc cha Tô chết, đến lúc tổ chức tang lễ, Tô Lâm Lang vừa khóc vừa im lặng chặt mía.
Cô không thích nói chuyện, nhưng lại là người chặt mía giỏi nhất ở nông trại.
Ông ấy trả lời: “Đúng vậy.”
“Con bé còn lái máy kéo?” Ông cụ ho khù khụ, lại hỏi.
Lưu Ba nói bởi vì cô lái máy kéo nên có kỹ năng lái xe không ai sánh bằng, điều này Hạ Trí Hoàn cũng không thể tin.
Nhưng quản gia Lưu nói: “Tôi từng thấy giấy khen của cô ấy, cô ấy thực sự lái máy kéo giỏi nhất nông trại.”
Ông cụ lo lắng xua tay, quản gia Lưu cũng lui ra ngoài.
…
Tô Lâm Lang phải cảm thán rằng, có tiền còn không bằng có quyền.
Cô từng là tướng quân, nhưng tiền lương không đủ để chi trả chi phí chăm sóc cao ngất ngưởng ở bệnh viện có bồn tắm.
Đây là khu nhà riêng trên tầng thượng của Đức Minh, phòng bệnh có ban công có thể đón gió, đối diện là một vịnh núi treo vách đá, sau đó là biển cả mênh mông.
Vì hướng ra biển, phòng tắm có thể mở rèm cửa, tận hưởng ánh nắng.
Gần ba mươi sáu tiếng không ngủ, một bồn nước nóng, ánh nắng ấm áp rọi vào người, cô nằm trong bồn tắm lớn ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi có người gõ cửa cô mới tỉnh dậy.
Quần áo là do y tá Mạch đặc biệt sai người mang từ nhà đến, là quần áo của cô.
Tô Lâm Lang hỏi: “Y tá Mạch, bà đã chuyển cuốn băng tôi mua cho Băng Nhạn chưa?”
Ca sĩ Vinh Tử là người mà Băng Nhạn yêu thích nhất, cuốn băng mới nhất là món quà cô mua cho Băng Nhạn khi đi chơi.
Y tá Mạch cười nói: “Chuyển rồi, cô Băng Nhạn nói trưa mai trường sẽ cho nghỉ học, mong rằng cô có thể mời cô bé đến bệnh viện, cô bé rất muốn đến thăm ông nội.”
Gia đình họ Hạ không được phép đến bệnh viện, muốn đến phải được Hạ Trí Hoàn đích thân cho phép.
Tiểu Băng Nhạn cũng rất nhớ ông nội, nhưng trước tiên phải xin phép mới được đến thăm.
Tô Lâm Lang cười: “Tôi sẽ dành thời gian về thăm con bé.”
Thấy cô đi ra, Hạ Trí Hoàn ôn tồn nói: “Chắc là đói bụng lắm, khụ khụ, cháu ăn chậm thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ông cụ nằm nghiêng trên ghế trước cửa sổ sát đất, bàn ăn được bày ngay trước mặt ông.
Bất kể ở nông trại hay trên các vì sao, Tô Lâm Lang không phải là một người nhỏ nhẹ dịu dàng.
Nâng bát cơm lên, cơm trắng thơm lừng, thịt xiên ngon ngọt, rau xanh được xào giòn, cô nhìn món tráng miệng rồi cười.
Bởi vì đó là hộp trái cây đóng hộp được sản xuất tại nông trại Đại Lục, nhìn là biết là ông cụ đặc biệt dặn người mang từ nhà đến.
Hộp trái cây đóng hộp của nông trại Đại Lục không bán ở Cảng Thành, đó là đặc sản mà nông trại tặng cho Hạ Phác Đình.
Nói là muốn trò chuyện, nhưng ông cụ vẫn luôn thở khò khè mà không nói gì.
Tô Lâm Lang liền hỏi: “Kiểm tra vẫn chưa kết thúc sao?”
Ông cụ ho hai tiếng, ôn tồn nói: “Đừng lo lắng về Phác Đình, cháu ăn đi.”
Tô Lâm Lang có phong cách của một quân nhân, vừa đúng lúc đói, cô chỉ vùi đầu vào ăn.
Thở dài liên tục, Hạ Trí Hoàn nhìn cô cháu dâu đang ăn ngấu nghiến trước mặt, không nói nên lời.
Không phải không muốn nói, mà là ông ấy không biết phải nói như thế nào.
Hạ Trí Hoàn đã nghe Lưu Ba kể về việc Tô Lâm Lang cứu người và trở về, nó còn đặc sắc hơn phim ảnh gấp trăm lần.
Nhưng cũng rất ly kỳ.
Ông ấy không tin rằng Tô Lâm Lang có năng lực đó, ông ấy cho rằng đó chỉ là do cô may mắn mà thôi.
Ông ấy nghĩ đó là một sự may mắn ngẫu nhiên, kiểu như “đánh lung tung cũng trúng”.
Hạ Trí Hoàn cho rằng sự may mắn đó là do bản thân đã giữ lời hứa, tổ chức một đám cưới hoành tráng cho con gái của ân nhân, linh hồn của ân nhân phù hộ, nên mới có thể để một người phụ nữ ngoài hai mươi tuổi dẫn theo hai kẻ ngốc, lại như chốn không người.
Cho nên không phải là bản lĩnh của Tô Lâm Lang cao.
Mà là ông trời phù hộ.
Là do linh hồn của vị đội trưởng xung kích PLA kia đang dẫn dắt con gái, thể hiện trình độ tác chiến của ông ấy.