.
Chương 633:
Tô Lâm Lang buồn ngủ ngáp một cái nhưng xét thấy chồng mình lần nữa suýt chết, cô dịu giọng thầm nói: “Mẹ mua cho em rất nhiều đồ ngủ mới, anh nhanh về đi, em sẽ mặc từng bộ cho anh xem.”
Mấy bộ mà cô tự mua đều là kiểu ở nhà, kiểu đáng yêu các thứ.
Nhưng đồ mà Hứa Uyển Tâm mua đều là những kiểu có thể đặc biệt làm nổi bật sự cuốn hút của người phụ nữ.
Cậu cả Hạ liền nghĩ đến mấy bộ đồ ngủ quyến rũ của vợ mình, trái tim anh không khỏi đập loạn, lại nói: “Nếu ngân hàng có thể nhanh chóng làm xong, cho vay trước thì chắc tuần sau anh có thể về rồi.”
Rồi lại nói tiếp: “À đúng rồi, anh mua một thứ tốt muốn tặng cho em, bảo đảm em sẽ thích.”
Một người Cảng Thành chạy đến thủ đô thì có thể mua được thứ gì tốt đây?
Chẳng lẽ là đồ cổ ư?
Tô Lâm Lang chẳng có hứng thú lắm nhưng vẫn giả vờ nhiệt tình tâng bốc anh: “Vậy anh nhanh mang về cho em nha!”
"Em gái ngủ ngon, tạm biệt!" Hạ Phác Đình nói.
Nhìn lại chiếc giường thô ráp, anh cảm thấy mệt mỏi, sợ hãi, bất lực, còn nhớ nhà nữa!
…
Mấy cậu ấm ngốc con nhà giàu lại sợ chết hơn ai hết.
Hạ Phác Hồng đang chuẩn bị mang bản vẽ của Lekku đến nhờ vả PLA, bảo vệ cái mạng nhỏ. Sáng hôm sau cậu ta dậy sớm, thu dọn hành lý, muốn nói tạm biệt với mẹ, mấy đứa em trai em gái, lại nhờ chị dâu phối hợp với cậu mang bản vẻ vượt qua kiểm tra, chém thẳng đến đội quân Nam Hải.
Nhưng vừa lúc cậu định chặn Tô Lâm Lang ở trong phòng ăn thì đã bị cô ngăn lại.
"Cục tình báo quân đội muốn thuê người, muốn tìm kiếm người đi đường thì cũng đều cần có thời gian, em vội làm gì?" Tô Lâm Lang nói, đưa điện thoại di động cũ của mình cho Hạ Phác Hồng rồi nói: "Gần đây em không được ra ngoài, chiếc điện thoại này gắn cố định với điện thoại của Lưu Cẩm Bội, em nghe lén cô ta đi, nhớ ghi lại đấy.”
Hạ Phác Hồng im lặng một lúc rồi hỏi: "Chị gắn máy nghe lén lên Lưu Cẩm Bội à? Là chuyện từ lúc nào vậy?”
Hôm nay Tô Lâm Lang muốn tìm ông sáu Lục.
Bởi vì Băng Nhạn muốn chơi piano trong lễ khai mạc giải thi đấu cưỡi ngựa, cô cũng dự định để Băng Nhạn đến làm quen với sân khấu ở trường đua ngựa Sa Điền, đang chuẩn bị đưa cô bé đi ra ngoài.
Trước tiên cô bảo người hầu đưa Băng Nhạn lên xe, sau đó mới hỏi lại: "Nếu tất cả đều có thể bị em phát hiện, vậy Lưu Bội Cẩm cũng không thể phát hiện phải không?"
Đặc công chân chính phải nghe lén ai, làm việc đương nhiên sẽ không để lại dấu vết.
Tô Lâm Lang bổ sung: "Trước tiên đừng nói cho mẹ biết chuyện em sắp đi Đại Lục, cẩn thận tin tức sẽ bị lộ từ chỗ mẹ đó.”
“Chẳng lẽ mẹ sẽ nói với người khác ư?” Hạ Phác Hồng hỏi.
Cũng chẳng phải là nói Hứa Uyển Tâm sẽ để lộ tin tức này ra ngoài.
Đúng hơn là nếu như Lưu Bội Cẩm có vấn đề, bà Hứa - mợ của Hạ Phác Hồng cũng sẽ có vấn đề.
Đừng tưởng họ hàng không qua lại nhiều nhưng chỉ cần bà Hứa giỏi nói suông, chỉ cần tùy tiện gọi một cú điện thì đều có thể moi được thứ gì đó từ chỗ Hứa Uyển Tâm.
Mà một khi tin tức về việc Hạ Phác Hồng đến Đại Lục bị truyền ra ngoài, sớm biết cậu ta đang giữ bản vẽ Lukke thì cục tình báo quân đội cũng biết cậu ta sẽ mang theo bản vẽ thì sẽ lập tức ban lên đội Phi Hổ thắt chặt kiểm tra biên giới tại cảng.
Dùng cách gia tăng độ nghiêm ngặt cho việc kiểm tra sẽ ngăn cản được việc cậu ta mang bản vẽ đi.
Đối với cậu ấm nhà giàu mà nói, tới Đại Lục chỉ là chuyện của một nháy suy tính mà thôi, bản vẽ cũng có thể dùng cách buôn lậu để mang đi.
Tuy nhiên việc thắt chặt kiểm tra biên giới sẽ mang lại phiền phức cho dân thường, chính là phải xếp hàng và vị kiểm tra không ngừng nghỉ.
Thân là cậu ấm nhà giàu nhất, Hạ Phác Hồng sẽ không suy nghĩ đến những chuyện như vậy, đương nhiên, với tài năng của cậu và sự giàu có của nhà cậu ta, cũng có thể gọi là cậu ta không cần phải lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng Tô Lâm Lang từng là quân nhân, mà quân nhân trước tiên phải suy nghĩ đến muôn dân bách tính.
Đó là lý do tại sao PLA được gọi là quân đội Giải phóng Nhân dân, vì nhân dân, là khi đến thời đại Tinh Tế, là ngọn lửa tinh thần mà PLA phải truyền thừa.
Tạm thời cũng không thể nói rõ, có lẽ cô đã giải thích sơ nguyên nhân với Hạ Hồng Phác, bận lắm, phải ra ngoài, đi trước rồi.
Hạ Phác Hồng đưa mắt nhìn chị dâu rời đi, cậu ta đứng trong sân, đột nhiên dang rộng hai tay, nghẹn ngào hét lên: "Mẹ kiếp! Chết tiệt!"
Hứa Uyển Tâm vừa mới ăn sáng xong, bà liền nghe thấy con trai mình nói tục, tức giận hỏi: "A Hồng, con lại nổi điên cái gì đấy?"