.
Chương 636:
Đúng lúc này, có một thanh niên đi dép lê đi ngang qua, Băng Nhạn ngồi đằng sau, cô bé chỉ vào người đó rồi nói: “Chị dâu, người kia trông còn gầy hơn cả anh Phác Hồng, đáng sợ thật!”
Ông sáu Lục cười nói: “Bé con à, đó không coi là người đâu, chỉ là một con nghiện thôi!”
Băng Nhạn hỏi Tô Lâm Lang: “Chị dâu, con nghiện là cái gì vậy, có cắn người không?”
Tô Lâm Lang kiên nhẫn nói: “Con nghiện cũng là người, nhưng đó là cách để gọi những người hút ma túy, một khi đã hút chích thì đời người coi như tàn rồi. Thế nên Băng Nhạn phải nhớ, sau khi lớn lên thì tuyệt đối không được đụng vào thuốc phiện, không thì chị dâu sẽ buồn lắm đấy.”
Băng Nhạn còn chưa hiểu được thuốc phiện rốt cuộc là cái gì, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cô bé xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên con phố này có rất nhiều người gầy gò tiều tụy, da vàng như nến, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô bé nói: “Chị dâu, những người đó đều là con nghiện phải không, trên phố này có nhiều con nghiện quá, thật đáng sợ!”
Có vẻ con phố này là nơi những tay buôn ma túy hoạt động khá sôi nổi, thế nên khắp đường phố đều là xì ke.
Cha của Tô Lâm Lang ở tinh tế bị tội phạm buôn ma túy giết hại, cô ghét thuốc phiện nhất trên đời, cũng không muốn nhìn thấy con nghiện. Sợ Băng Nhạn nhìn lâu bị ảnh hưởng, cô bèn nói: “Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ, em nhắm mắt lại rồi nghe nhạc đi, lát nữa chị dâu luyện đàn với em.”
Băng Nhạn lại ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Vâng ạ!”
Lúc này thì điện thoại của ông sáu Lục đổ chuông, ông ta nghe điện thoại rồi nói: “Kiều Hướng Đệ sắp về cửa hàng rồi, cô Tô muốn đích thân đi gặp hay là để tôi bảo các anh em trói cô ta lại trước?”
Thật ra Tô Lâm Lang đã nhìn thấy Kiều Hướng Đệ, cô ta cao ráo, xinh đẹp nhưng rất gầy, trơ cả xương.
Bước chân của cô ta rất nặng nề, lảo đảo đi vào cửa hàng trầu cau, đá văng tên bạn trai đang nhai trầu kia ra rồi ngồi trên ghế trông cửa hàng.
Thấy thế, cô bèn nói: “Ông sáu, xem ra Kiều Hướng Đệ cũng hút thuốc phiện.”
Ông sáu Lục thở dài: “Gái phố ga hút thuốc phiện nhiều lắm, đều do đám đàn ông da trắng kia làm hại, chúng dụ dỗ những cô gái đó hút cần sa để trợ hứng, dần dần thì các cô gái ấy cũng nghiện thuốc phiện. Gái điếm mà, hút thuốc phiện rồi còn nhiễm bệnh tình dục, cuối cùng chết thẳng cẳng.”
Ông ta lại nói với Băng Nhạn: “Lớn rồi cháu sẽ biết, năm ngoái chị dâu cháu đã làm một việc vô cùng lớn lao.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Băng Nhạn tò mò hỏi.
Ông sáu Lục muốn nói, nhưng đối phương lại là một cô bé con ngây thơ, cũng không biết phải nói thế nào.
Lại nói, ở Cửu Long, ban đầu thì các cô gái chỉ nghĩ là làm gái phố ga để kiếm ít tiền, nhưng dần dần lại bị khách làng chơi dụ dỗ hút cần sa, cảm thấy không đủ kích thích thì lại hút thuốc phiện, trong quá trình đó còn nhiễm thêm bệnh tình dục.
Cuộc đời họ từ khi còn trẻ đến lúc về già đều theo một quy trình: bị đàn ông xâm hại, nghiện thuốc phiện, nhiễm bệnh tình dục, cuối cùng là chết trong một xó xỉnh nào đó.
Những cô gái Bắc nhập cư trái phép tới Cảng Thành, còn có rất nhiều cô gái dân bản xứ Cửu Long đều sẽ trải qua một kiếp người mơ màng hồ đồ như vậy.
Lúc sống mê mang luẩn quẩn, khi chết dơ bẩn mà bi ai.
Trăm năm làm thuộc địa là cả trăm năm có vô số cô gái ở Cửu Long đều chết như vậy.
Ông sáu Lục nói Tô Lâm Lang đã làm được một việc rất lớn lao là vì tuy rằng cô không thể hoàn toàn ngăn cản sự phát triển của ngành công nghiệp phim người lớn, nhưng sự kiện những cô gái phố ga chụp ảnh khỏa thân của những quan chức cấp cao đã khiến cả thế giới chấn động, cũng khiến đám người da trắng phương Tây thích tới Cảng Thành mua vui sợ tái mặt. Năm nay số lượng người da trắng đến Cảng Thành mua vui đột nhiên giảm đáng kể.
Số đàn ông da trắng tới Cảng Thành năm nay còn không bằng một phần mười năm trước.
Không có khách, rất nhiều gái phố ga buộc phải đổi nghề.
Theo một góc độ nào đó thì cũng coi như giải cứu họ ngay trên bờ vực.
Đây cũng chính là chuyện vô cùng lớn lao mà Tô Lâm Lang làm được theo lời ông sáu Lục.
Lý do là vì trong số những cô gái đó có cả con gái Tôn Gia Kỳ của ông ta.
Ông sáu Lục cũng thấy biết ơn Tô Lâm Lang, ông ta nói với Băng Nhạn: “Bảo bối nhỏ, chính là thế này, chờ tới năm 1997 bầu cử Thống đốc Cảng, tất cả đàn em của tôi sẽ bầu cho chị dâu cháu, tôi muốn chị dâu cháu làm Thống đốc Cảng đầu tiên sau khi thống nhất!”
Băng Nhạn không biết chuyện này có ý nghĩa lớn thế nào, cô bé lắc đầu nói: “Ông à, chị dâu cháu không làm Thống đốc Cảng đâu, chị ấy phải làm Nữ hoàng!”