.
Chương 637:
Ông sáu Lục cười ha ha: “Vậy chúng ta san bằng nước Anh, cướp lấy vương miện của Nữ hoàng Victoria cho cô ấy, sau này để cô ấy làm Nữ hoàng của Cảng Phủ, Cửu Long chúng ta!”
Băng Nhạn bị ông già xấu xấu này làm cho vui đến nói lắp: “Ông, ông thật là đáng yêu!”
Vặn một vòng lớn như vậy, đinh ốc ông sáu Lục đã được vặn chặt.
Tô Lâm Lang cũng đoán được đại khái ngọn nguồn đằng sau chuyện cao tầng Hạ Thị ở Bắc Bình gặp tai nạn và Hạ Phác Đình bị quyến rũ.
Nói cũng bất đắc dĩ, người phục vụ Tiểu Phương và gái bán cau Kiều Hướng Đệ đều là những cô gái thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Chắc chắn là Tiểu Phương không biết người chị em Kiều Hướng Đệ nhập cư trái phép đến Cảng Thành sẽ làm gái điếm và nghiện ma túy.
Cũng vì quen biết nhân viên phục vụ khách sạn Tiểu Phương mà Kiều Hướng Đệ mới bị người muốn hại Hạ Phác Đình tìm tới và lợi dụng.
Các cô giống như đóa hoa, cọng cỏ ở ven đường, bị người ta tùy ý giẫm đạp, đáng thương lại bi ai.
Cùng là ở tầng dưới chót, nhưng Tô Lâm Lang gả vào nhà giàu chính là chuyện cổ tích, mà phần lớn các cô gái đều có cuộc đời vô cùng bất hạnh.
Im lặng một lát, Tô Lâm Lang nói với ông sáu Lục: “Tôi không xuống xe, ông bảo mấy đàn em theo dõi cửa hàng này, theo dõi Kiều Hướng Đệ sát sao vào, lúc nào tôi cần đến cô ta thì tôi sẽ báo cho ông. Nhớ là đừng quá thô bạo với con gái đấy.”
Ông sáu Lục hỏi lại: “Tôi quay phim người lớn nhiều năm như vậy rồi, cô thử đi hỏi xem đã bao giờ tôi thô lỗ với con gái chưa?”
Biết Tô Lâm Lang có việc cần làm, ông ta nhanh chóng xuống xe rồi duỗi tay: “Cô Tô đi thong thả.”
“Tạm biệt ông sáu, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Tô Lâm Lang cũng nói.
Nhìn theo xe cô rời đi, ông sáu Lục vui đến nỗi không nhịn được, bởi vì chẳng những được làm giám khảo cuộc thi Hoa hậu Cảng Thành năm nay, ông ta còn sẽ là khách quý trao giải đến từ nhà tài trợ.
Từ góc độ nào đó, ông ta chính là cha của tổ chương trình và các Hoa hậu, Á hậu, cha nuôi!
Mẹ nói, thực sự là mát mặt, quá mát mặt!
…
Trong tương lai, tuy rằng Cảng Phủ sẽ cấm đánh bạc, nhưng đua ngựa thì không bị cấm.
Mà sản nghiệp đua ngựa ở Cảng Phủ vẫn luôn hưng thịnh, trong tương lai thì giải đua ngựa ở Cảng Thành cũng sẽ là giải đua long trọng nhất thế giới, chỉ xếp sau nước Anh.
Giải đua ngựa năm nay diễn ra vào tuần sau.
Đến lúc đó ba phú hào là Quý Thuyên, Cố Thiên Kỳ, Hạ Trí Hoàn cùng với các ông lớn ở các ngành như chính trị, giáo dục, y tế, pháp luật đều sẽ có mặt để tạo thế trợ uy cho giải đua.
Có thể nói là giải đua này gom đủ tất cả những nhân vật nổi tiếng.
Bởi vì là một trong những cổ đông của Hạ Thị nên Băng Nhạn cũng được mời tới.
Hôm nay chị gái của Cố Khải Toàn là Cố Khải Luân cũng có mặt, cô ấy đang luyện đàn violin.
Đến lúc đó cô ấy sẽ biểu diễn một tiết mục độc tấu violin.
Thấy Tô Lâm Lang cũng tới, Cố Khải Luân vừa bất ngờ vừa vui vẻ, lập tức buông đàn xuống để đi tán gẫu với Tô Lâm Lang.
Băng Nhạn đi tìm giáo viên, Tô Lâm Lang cũng nhàn nhã, cô cũng muốn tâm sự với Cố Khải Luân một lát.
Cô rất thích cô gái đơn thuần, dịu dàng và lương thiện này.
Nhưng mà chưa nói được bao lâu thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Người gọi là Hạ Phác Hồng.
Hôm nay cậu ta chuyên phụ trách nghe lén Lưu Bội Cẩm giúp Tô Lâm Lang.
Theo lý mà nói, mới ngày đầu tiên thì cậu ta cũng chẳng nghe được tin tức gì quá giá trị mới đúng, nhưng nghe giọng điệu của cậu ta thì có vẻ đã nghe được tình báo hữu dụng.
Lý do là vì cậu ta kích động giống như một con chồn ăn dưa rơi vào ruộng dưa.
“Chị dâu, bà dì Lưu Bội Cẩm kia thật là lợi hại!”
“Chị dâu biết không, bác Quý vốn có thể đứng lên rồi, nhưng Lưu Bội Cẩm cố ý đổi thuốc của ông ta, dẫn tới xương đùi của bác Quý bị hỏng vì tác dụng phụ của thuốc, thế là ông ta không thể đứng lên được nữa.” Hạ Phác Hồng nói.
Tô Lâm Lang thầm nói, khó trách!
Nhớ trước đây cô tập kích háng của Lê Hiến, hai quả “trứng” đều nát, Lê Hiến cũng chỉ biến thành công công, cũng không ảnh hưởng đến việc đi đường.
Lương Tùng chỉ đạp Quý Đức một chân, bị thương ở chỗ hiểm, còn nhẹ hơn Lê Hiến một chút. Nhưng Quý Đức có tình nhân ở bên hầu hạ, đang yên đang lành lại bị liệt, cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, còn tưởng rằng ông ta có bệnh nền gì nên mới bị liệt.
Hóa ra là bị tiểu tam hầu hạ đến liệt luôn.
Đúng là phúc báo của ông ta!
Tô Lâm Lang nín cười hỏi: “Còn nghe được tin gì khác không, có tin gì về nhà chúng ta, em và anh cả em không?”
Giọng Hạ Phác Hồng trầm xuống, cậu ta nói: “Đúng là có!”