.
Chương 663:
Hôm nay Lưu Bội Cẩm mặc một chiếc sườn xám ôm trọn vòng eo, vòng eo cô ta giống như rắn nước, mặc dù không được coi là quá đẹp, nhưng vô cùng phong vị, ánh mắt quyến rũ, Cố Trấn Đông nhìn đến thần hồn điên đảo, nhưng vẫn cố kiểm soát bản thân: "Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện khác đi."
Quý Đức còn muốn nói gì đó, Lưu Bội Cẩm khẽ đẩy ông ta một cái.
Ông ta ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời.
Tô Lâm Lang mặc quần để cưỡi ngựa, kết hợp với giày bó da trâu, bên trên là áo phông trắng bó sát, tay cầm roi ngựa, tóc buộc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, dưới hai hàng lông mày rậm rạp là đôi mắt sáng ngời đầy sức sống, cô cười hiện lên lúm đồng tiền.
Quý Đức vẫn luôn rất thích Tô Lâm Lang, ông ta duỗi tay: "Cô Tô, hôm nay cô rất đẹp!"
Tô Lâm Lang cũng nói: "Chủ tịch Quý cũng vậy, hôm nay nhìn ông rất có tinh thần long mã."
Lưu Bội Cẩm đến ôm cô: "Cô Tô, sao không thấy Phác Hồng đến, tôi còn định giới thiệu một người bạn cho cậu ấy."
Cô ta sợ Hạ Phác Hồng không đến, vậy thì hôm nay mướn sát thủ đến sẽ lãng phí tiền chứ gì!
Tô Lâm Lang nói: "Phác Hồng đi cùng ông nội tôi, họ sắp đến rồi."
Lưu Bội Cẩm thấy an lòng, cô ta lại nhiệt tình giới thiệu Ishida Shoroku: "Cô Tô, vị này là ông Ishida, ông ấy vài doanh nghiệp mỹ phẩm, ông ấy có thể bao trọn ba loại mỹ phẩm từ thấp đến trung cấp đến cao cấp, thông minh như cô Tô chắc hẳn sẽ không bỏ qua ông ấy."
Cái này gọi là quan hệ xã hội mục tiêu.
Cố Trấn Đông thích đua ngựa, yêu ngựa, Ishida lại nói chuyện buôn bán ngựa.
Tô Lâm Lang làm việc liên quan đến mỹ phẩm, Ishida biến hoá nhanh chóng trở thành ông chủ công ty mỹ phẩm.
Trọng tâm chính là thâm nhập vào hết lĩnh vực của các gia tộc lâu đời ở Cảnh Thành, để chuẩn bị cho việc mưu sát, sẵn sàng nắm bắt cơ hội kinh doanh.
Đương nhiên sản nghiệp của tổ chức Yamaguchi cũng bao trọn các lĩnh vực.
Nghe nói ở thời kỳ phát triển nhất, doanh thu một năm của tổ chức Yamaguchi đạt khoảng hai trăm triệu, gấp đôi Hạ Thị!
Người Tô Lâm Lang tìm chính là ông ta.
Cô bắt tay ông ta, hỏi: "Tôi là chủ tịch của Hạ Thị, Tô Lâm Lang, ông Ishida, công ty của ông tên gì vậy?"
Ishida nói bằng tiếng Nhật với Lưu Bội Cẩm, cô ta cười nói: "Công ty Yamaguchi Kabushiki, là một công ty đầu tư rất lớn, ông Ishida có rất nhiều sản nghiệp dưới danh nghĩa."
Tô Lâm Lang hỏi: "Công ty Yamaguchi Kabushiki có quan hệ với tổ chức Yamaguchi đúng không, ai cũng biết ông Ishida là xã hội đen."
Lưu Bội Cẩm mới phiên dịch được một nửa, bỗng Ishida kích động, ông ta cúi đầu, nói luyên thuyên một tràng.
Quý Đức nóng vội, không đợi Ishida nói xong, ông ta đã tự giải thích với Tô Lâm Lang: "Mặc dù tổ chức Yamaguchi là xã hội đen, nhưng phong của bọn họ giống Mafia Ý hơn, là tổ chức xã hội đen văn minh, không giống mấy tên rác rưởi như ông tư Viên, ông sáu Lục, Lương Tùng ở Cửu Long."
Lưu Bội Cẩm mỉm cười gật đầu, Ishida không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Những tên côn đồ ở Cảng Thành quả thật thường ăn mặc rách rưới, ngoại hình cũng xấu xí kỳ lạ, còn thường xuyên chém giết lẫn nhau, hơn nữa chính phủ An cũng ra sức tuyên truyền, vậy nên thanh danh của bọn họ thối toàn cầu.
Nhưng tổ chức Yamaguchi không giống vậy, xã hội đen có tiền, có quyền lực, phong cách cũng bắt chước theo Mafia Ý, đám đàn em ra ngoài cũng mặc âu phục đắt tiền, bắt chước theo dáng vẻ lễ độ của các quý ông phương Tây, không hở ra là bắt nạt các cô gái, có khi bọn họ còn đỡ người già qua đường, có danh tiếng rất tốt.
Quý Đức thì không phải nói, ông ta uống thuốc mê của Lưu Bội Cẩm, cảm thấy Yamaguchi là một tổ chức xã hội đen văn minh, nhưng đến Cố Trấn Đông cũng nói: "Bây giờ người Nhật đã thay đổi rất nhiều, nhớ lại lúc nhỏ tôi gặp lính Nhật Bản giết người, đốt đồ, bắt cóc cướp giật, tôi vẫn sợ phát run, nhưng so với nhóm côn đồ ở Cửu Long, thì xã hội đen Nhật Bản vẫn văn minh hơn."
Dù thù hận thâm sâu đến mức nào, theo thời gian cũng phai nhạt dần.
Bây giờ Cảng Thành buôn bán kinh doanh qua lại không ít, hơn nữa Quý Đức làm về vật liệu xây dựng, Nhật Bản là một thị trường rất lớn.
Mà so với thế hệ trước, các ông lớn như Quý Đức và Cố Trấn Đông đã từ bỏ cảm xúc cá nhân, không còn thành kiến với người Nhật Bản.
Cố Trấn Đông nói: "Chủ tịch Tô, tôi cũng đề nghị cô nên hợp tác với ông Ishida, như vậy mới có lợi cho sự nghiệp của cô."
Quý Đức vỗ tay Lưu Bội Cẩm, ông ta nói: "Cô Tô, cô nghe chúng tôi, không sai được!"
Ông Ishida vẫn cúi đầu như cũ.
Nếu Tô Lâm Lang không chính tai nghe thấy Lưu Bội Cẩm nói chuyện mưu sát tinh vi với Ishia, cô cũng tin tưởng ông ta là người chân thành.
...
Hôm nay có rất nhiều người tới đây, nhưng khách VIP chân chính thì có vài ông cụ Hạ Trí Hoàn, Quý Thuyên và Cố Thiên Kỳ.
Sản nghiệp trong tay bọn họ giá trị nửa Cảng Thành.
Đương nhiên chủ tịch ban tổ chức và chủ tịch kinh doanh sân đua ngựa sẽ đích thân tiếp đãi bọn họ.
Chỉ nghe thấy tiếng tách tách tách của máy ảnh và tiếng bước chân ở bên ngoài vang lên, Quý Đức và Lưu Bội Cẩm quay đầu lại, chỉ thấy một ông cụ chống gậy đi vào, đi thẳng đến chỗ Tô Lâm Lang, mặt mày hớn hở: "Cô Tô!"
Đây chính là ông cụ Cố Thiên Kỳ, gần một năm rồi cô chưa gặp ông ta, cô đi tới bắt tay, cười nói: "Ông cụ Cố nhìn khỏe mạnh, có tinh thần hơn rất nhiều."