.
Chương 673:
Kiếm Raikiri ở trước mặt nhóm Sơn Khấu cũng là một trong số đó, hơn nữa được treo ở trong đền thần, tồn tại như một biểu tượng thần thánh.
Lưu Bội Cẩm biết rất rõ về Tô Lâm Lang, biết cô có thể xưng bá Cửu Long, công lao của thanh thần kiếm này không thể không kể đến, tuy rằng cúi đầu quỳ xuống, đang giả chết, nhưng trong lòng cong môi cười, trong lòng nói thầm nếu không phải nhờ có thanh kiếm này, e rằng Tô Lâm Lang cô cũng rất khó có thể xưng bá Cửu Long.
Nếu không phải cố tình giả vờ yếu đuối, một điều nhịn chín điều lành, Lưu Bội Cẩm thật sự muốn hỏi Tô Lâm Lang một câu: "Cô có biết cây kiếm này đã từng chém giết biết bao người Đại Lục rồi không?"
Tô Lâm Lang thật sự giống như con giun đũa trong ruột Lưu Bội Cẩm, ngay khi Lưu Bội Cẩm đang thầm chửi rủa, cô đột nhiên cầm kiếm xoay người, uốn gối đi đến trước mặt Lưu Bội Cẩm, dịu giọng hỏi: "Có phải trong lòng không phục không?"
Tuy rằng tầng hầm ngầm bẩn thỉu, trên mặt đất còn có nước bẩn, nhưng Lưu Bội Cẩm vẫn quỳ rất ưu nhã, dường như đang quỳ gối tại nơi thanh nhã, cô ta dang hai tay ra, đầu cúi xuống đất, giọng nói dịu dàng có thể nghiền nát xương cốt người.
Cô ta nói: "Sao có thể như vậy chứ, chúng tôi đều phục, đặc biệt bội phục ngài, cô Tô, ngài không hổ là vua của Cửu Long."
Đây chính là nét quyến rũ của phụ nữ đẹp Nhật Bản.
Cô ta hèn mọn phủ phục trong bụi bặm, thân thể đang run rẩy, đang co rúm lại, chịu thua chịu phục gọi một tiếng rất nhanh nhẹn.
Đương nhiên, phong cách của nhóm Sơn Khấu từ trước đến nay đều không cứng rắn, còn thường xuyên bị người bản địa chê cười, nói bọn họ mềm yếu đến mức không giống băng đảng.
Nhưng bọn họ giỏi quỳ gối, giỏi nhận thua, càng giỏi việc mưu sát, giấu cây súng lạnh sau lưng, tỏ ra yếu thế, đó là phương pháp thần kỳ khiến bọn họ có thể thẩm thấu đến toàn châu Á và giành chiến thắng!
Đã bị bắt được, giết người là phạm pháp, Tô Lâm Lang cũng không thể giết bọn họ, chỉ có thể nhượng bộ, cùng lắm thì đánh thêm một trận, bọn họ đã có thể rời đi.
Chẳng qua, đối diện với một đám đối thủ có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy, có chết cũng không hề hối cải, bà lớn Tô nên làm thế nào bây giờ?
Anh em Hạ Phác Hồng hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng không biết, ít nhất khi đối mặt với nan đề này, bọn họ không biết phải giải quyết như thế nào.
Tô Lâm Lang lại nhìn Lưu Bội Cẩm, đột nhiên giơ kiếm lên, cắt đứt sợi dây đang trói tay một tên sát thủ rồi nói: "Được rồi, anh có thể đi rồi."
Tên sát thủ này cao gần một mét chín, giống như một tòa tháp sắt, khom lưng gật đầu, nhưng đúng lúc này, Tô Lâm Lang đột nhiên vung kiếm, lui về phía sau hai bước rồi xuất kiếm, vung kiếm theo chiều ngang!
Tên sát thủ cảm thấy bên tai có một cơn gió thổi qua.
Còn Lưu Bội Cẩm thì cảm thấy có thứ gì đó đánh vào mặt mình, mềm mại, nóng ấm, chờ đến khi thứ đồ kia rơi xuống, nhìn lại, trợn mắt há hốc mồm, bởi vì nó thế mà lại là lỗ tai của tên sát thủ kia.
Đúng vậy, Tô Lâm Lang nói sẽ thả người, ngay sau đó liền cắt mất lỗ tai của đối phương.
Cô nhấc kiếm Raikiri, ném cho tên sát thủ bị cắt lỗ tai một cây súng CZ75 súng ngắn, lại nói: "Vừa rồi tôi đã quên nói với các người rằng, tất cả các người, hôm nay đều phải đánh thắng tôi mới có thể rời đi, không muốn sẽ bị đánh đến mức băm tay chém chân, cho nên bắt đầu từ anh, ra chiêu đi!"
Một tên sát thủ, bị người khác cắt lỗ tai, khi có được một khẩu súng, trong súng còn có đạn, tên đó sẽ hành động như thế nào?
Đến kẻ ngốc cũng biết, đương nhiên là giơ súng xạ kích.
Cho dù không giết được người phụ nữ này, cũng phải bắn cho cô bị thương, còn không phải đánh thắng cô thôi sao, chẳng lẽ súng còn có thể chậm hơn kiếm sao!
Chẳng qua tên sát thủ vừa mới giơ súng lên mở chốt an toàn, còn chưa kịp ra tay bóp cò súng, chỉ thấy người phụ nữ đối diện đột nhiên giơ kiếm lên, tia sáng lạnh lóe qua, sát thủ liền thấy cánh tay cầm súng của mình, theo đó bay ra ngoài.
Gã ta trơ mắt nhìn ngón tay của bản thân còn đang cử động, còn đang giữ cò súng, nhưng, nó đã rời khỏi cơ thể gã ta.
Đó là nỗi sợ không gì sánh kịp, gã ta kêu rên thành tiếng!
…
Nhân tiện, Hạ Phác Đình đã dẫn mấy ông cụ tới nơi, vừa vòng qua một bước, liền thấy thấy vợ anh nhấc tay vung kiếm, lập tức chặt đứt một tay của người đàn ông.
Cô mặc một chiếc áo thun bó sát người màu trắng như tuyết, quần bò màu tối, giày ủng màu đen, bước chân trầm ổn, hai tay cầm kiếm khẽ vặn eo, chỉ trong chớp mắt, tia sáng lạnh lẽo lóe qua, liền thấy đi một cánh tay của sát thủ.
Khiến thanh mã tấu sang quý của Nhật Bản kia, ở Nhật Bản, thanh mã tấu thần thánh cao quý và linh thiêng chỉ có hoa cúc mới có thể sánh bằng, vào ngày hôm nay, dường như mới phát huy giá trị năm triệu!