.
Chương 674:
Nói bên ngoài trước.
Trên sân khấu lớn ngoài trời ở giữa trường đua ngựa, ca sĩ ôm đàn guitar đang biểu diễn ca khúc thịnh hành nhất trong năm ở Cảng Thành, trên khán đài, các cô gái xinh đẹp mặc đồ cao bồi, tóc uốn xoăn và các chàng trai mặc áo sơ mi bông, miệng ngậm thuốc lá vặn eo lắc hông, chìm đắm trong tiết tấu âm nhạc sống động.
Nhìn về phía dưới sân khấu, đằng sau bãi đậu xe tư nhân VIP là một kho thức ăn cho ngựa rất lớn.
Người xem nhảy bước lộc cộc, kho hàng cũng phát ra tiếng ong ong.
Bên ngoài kho hàng có hai đám người, giang hồ đứng ở vòng ngoài, vệ sĩ của Hạ Thị đứng ở vòng trong, đứng quay lưng về phía kho hàng.
Ánh đèn u ám hòa lẫn với mùi mốc meo của cỏ khô, không khí oi bức và ẩm ướt.
Thấy càng đi càng vào sâu, Quý Thuyên và Cố Thiên Kỳ liếc nhau, trong lòng run sợ.
Đúng lúc họ bước qua khúc ngoặt thì nhìn thấy Tô Lâm Lang vung kiếm, chém bay một bàn tay người.
Sống hơn tám mươi năm, họ cũng trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng lúc này Quý Thuyên vẫn sợ đến mức xe lăn đứng khựng lại.
Nhưng mà còn có chuyện này khiến ông ta sợ hãi hơn, liếc mắt nhìn qua, ông ta hô lên: “A Đức?”
Ông trùm chính quy đã tới, hàng giả đương nhiên phải đứng lên, ông tứ Viên từ từ chạy tới đẩy Quý Thuyên, giải thích: “Ông cụ Quý, đám người này đến từ tổ chức Yamaguchi, chúng đánh ngất và bắt cóc ông Quý, chúng tôi tình cờ gặp phải.”
Ông sáu Lục xách cái túi da nhỏ của Lưu Bội Cẩm, nói: “Trong túi cô ta có thuốc ngủ, chắc là ông Quý bị cho uống thuốc ngủ rồi.”
Thật ra suy đoán của họ đã sai, Quý Đức bị đánh ngất, nhưng vì trong túi của Lưu Bội Cẩm có thuốc ngủ nên họ cho rằng ông ta bị đánh thuốc, đúng lúc Tô Lâm Lang cần một danh mục để đánh người, ông ta đã bị đẩy đến đây.
Mấy hôm trước Quý Đình Hiên đã nói với ông cụ Quý Thuyên chuyện Lưu Bội Cẩm chuẩn bị hạ độc ông ta.
Nhà giàu lắm chuyện sốt ruột, lúc ấy phán đoán của Quý Thuyên là Quý Đức là người sai Lưu Bội Cẩm làm thế.
Lý do là vì Quý Đức vẫn luôn muốn giành được quyền khống chế cổ phần công ty bất động sản, nhưng Quý Thuyên thì giữ chặt, nhất quyết không chịu cho ông ta.
Tiền có thể khiến người ta buông bỏ cả lương tâm, cũng có thể khiến một gia đình rơi vào tình cảnh cha không ra cha, con không ra con, phản bội và đề phòng lẫn nhau.
Nhưng đến khi gặp nạn lớn thì chỉ có người thân mới là chỗ dựa vững chãi nhất.
Quý Thuyên đi xe lăn tới, lắc lắc con trai: “A Đức, tỉnh lại đi, A Đức!”
Quý Đức bị Lưu Bội Cẩm chặt vào cổ dẫn tới đại não thiếu máu nên ngất đi, cha già lay lay mấy cái thì ông ta đã tỉnh, nhưng mà cổ ông ta bị thương, không nâng dậy nổi, đầu cũng còn đang ong ong.
“Cha, cha?” Ông ta ngẩng đầu một cách khó nhọc, mắt thấy Lưu Bội Cẩm quỳ trên mặt đất, kêu to: “Cô ta muốn giết con!”
Quý Thuyên nhìn Hạ Phác Đình: “Phác Đình, mau gọi một chiếc xe cứu thương, đưa chú Quý đến bệnh viện!”
“Đi bệnh viện làm gì, con không cần!” Quý Đức kêu to: “Cô ta muốn giết con, chính là con khốn đê tiện này!”
Lưu Bội Cẩm bị trói tay ra đằng trước, thấy cô ta là phụ nữ nên đám giang hồ cũng không trói chân, cô ta nhảy vài bước đến bên cạnh Quý Đức rồi nói: “Ông à, tôi bị ép, người muốn hại ông là sếp Mã của sở cảnh sát Hoàng gia.”
Đầu Quý Đức đau như muốn nứt ra, ông ta không có sức mà tự hỏi, vừa đá vừa đẩy: “Cô cút xa ra, đừng có tới gần tôi!”
Quý Thuyên hỏi: “Sao lại nhắc tới Mã Minh nữa?”
Lưu Bội Cẩm nghiêm túc nói: “Tôi nghe Mã Minh nói, bởi vì Quý Thị muốn đầu tư vào Đại Lục, khiến chính quyền Anh không vui, họ muốn ông ta chết. Ông nội, tôi bị Mã Minh ép, bọn họ cũng là người Mã Minh ép tôi thuê.”
Chẳng lẽ chỉ vì một đám phú hào đầu tư vào Đại Lục mà đã khiến chính quyền Anh không vừa lòng, thuê tổ chức Yamaguchi giết người?
Nếu sự thật là vậy thì họ cũng chẳng cần tốn tâm tư trên người mấy sát thủ, mà phải đoàn kết lên, kháng nghị và khiển trách chính quyền Anh, muốn một công đạo.
Nếu Mã Minh có mặt ở hiện trường thì chắc hẳn ông ta sẽ tức giận tới mức nhảy dựng lên.
Bởi vì bọn họ vốn là đồng mưu, bây giờ Lưu Bội Cẩm lại đổ hết lên đầu ông ta.
Nhưng mà Hạ Phác Đình nói: “Ông Quý, những lời cô Lưu nói có vấn đề, chính quyền Anh sẽ không ngăn cản chúng ta kiếm tiền từ Đại Lục, bởi vì chúng ta phải nộp thuế cho Anh.”