Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang (Dịch Full)

Chương 685 - Chương 685:

. Chương 685:
Lưu Bội Cẩm dám công kích mạnh mẽ điên cuồng như thế, là bởi vì cô ta cảm thấy, thanh kiếm Nhật trong tay cô ta, là một thanh kiếm quân đội quý giá, thanh kiếm này cũng là của Tô Lâm Lang, cô ta không muốn làm nhục nó.

Vì là kiếm của mình, nên cô cũng sẽ nương tay.

Đây gọi là bởi vì là con của người khác nên không đau lòng.

Nhưng cô ta không biết rằng hôm nay Tô Lâm Lang gặp cô ta chỉ có một mục đích, đó là nhìn thấy thanh kiếm quân đội Thích Gia Quân chém gãy thanh kiếm Nhật.

Cô lui người là bởi vì đang tích trữ sức lực, để chém gãy thanh kiếm Nhật.

Lưu Bội Cẩm vẫn đang chém lung tung, bỗng nhiên thấy Tô Lâm Lang xoay người chạy, cô ta sững sờ một chút, rồi dừng lại.

Mà trong lúc cô ta dừng bước, Tô Lâm Lang đã nhào người quay trở lại.

Kiếm quân đội trong tay, cô vừa chạy vừa bổ trái rồi lại chém phải, bỗng nhiên vung cánh tay quơ tròn thanh kiếm, đạp chân sải bước lia kiếm tới.

...

Bỗng nhiên Hạ Phác Hồng túm lấy tay anh cả mình: "Anh, anh cả!"

Hạ Phác Chú giơ hai tay ra che miệng lại, khẽ kêu lên: "Ôi!"

Ngay cả ông Viên Tứ cũng kêu lên: "Cmn, quá trâu!"

Máu rơi đầy đất, ánh sáng đèn mờ nhạt.

Chỉ trong một chiêu, lui về phía sau, tích trữ sức lực, xoay kiếm chém.

Giày bốt nhuốm đầy máu tươi, máu bắn lên cả quần dài, nhuộm thành màu máu đỏ, chiếc áo phông dài tay bó sát vào người màu trắng tinh, cô vung vai, thanh kiếm dài giống như một bộ phận trên cơ thể cơ vậy, bổ xuống đem theo toàn thể sức lực của bản thân cô.

Lưu Bội Cẩm không thể tránh thoát được, cô ta chỉ có thể để ngang kiếm chống đỡ.

Cô ta biết kiếm này của Tô Lâm Lang vô cùng mạnh mẽ, nên cô ta dùng sống kiếm dày để đỡ nó.

Nhưng chỉ nghe cạch một tiếng, thanh kiếm Nhật đã gãy đôi.

Từ thế kỉ mười sáu đến nay, thanh kiếm ra đời cùng một thời đại với kiếm chống Nhật, được nhóm Sơn Khẩu coi như vật thần thánh thiêng liêng, giờ phút này đã gãy đôi.

Nhưng Lưu Bội Cẩm còn chưa kịp đau lòng, đã thét lên.

Bởi vì kiếm dài trong tay Tô Lâm Lang vẫn chưa dừng lại, chém gãy thanh kiếm quân đội đồng thời hất lên, sượt vào cổ tay phải của Lưu Bội Cẩm, cắt đứt gân, sâu vào da thịt đến xương cốt, cắt đứt rồi xoay kiếm về.

Nhìn tay người khác bị chặt đứt sẽ sợ hãi, nhưng sẽ không cảm thấy đau.

Mà người bị chặt mất tay, không chỉ đau mà nhiều hơn nữa là sự sợ hãi, một sự sợ hãi khi cơ thể bị phá hoại.

Cuối cùng Lưu Bội Cẩm cũng sợ rồi, nhìn thấy cánh tay cụt của mình, máu tươi chảy đầm đìa, cuối cùng hét lên một tiếng thảm thiết.

Tô Lâm Lang cúi người, một tay bóp cổ Lưu Bội Cẩm, đôi mắt nhìn cô ta chằm chằm nói: "Có lẽ người nước Hoa sẽ quên đi thù hận, nhưng hiện tại thì vẫn chưa, hơn nữa chúng tôi tàn bạo khát máu, mặc dù không giết người nhưng thích giày vò kẻ thù lắm, chỉ cần không chết thì hoan nghênh các người đến Cảng Thành và Đại Lục bất cứ lúc nào."

Lưu Bội Cẩm đã nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên thét lên: "Tôi cũng là phụ nữ mà, xin cô đó, đừng đừng..."

Nhưng đã muộn rồi.

Tô Lâm Lang nhấc kiếm xoẹt qua cổ tay trái của cô ta.

Cô rất lợi hại, thủ đoạn còn chuyên nghiệp hơn cả mấy thằng nhóc choai choai lăn lộn trong Cảng Thành, một kiếm sạch sẽ gọn gàng, cắt đứt gân tay của Lưu Bội Cẩm.

Sát thủ cuối cùng đã bị cô giải quyết nhanh lẹ gọn gàng như thế.

Ném kiếm cho Bạch Cốt Trảo, Tô Lâm Lang đưa tay ra bảo Hạ Phác Đình cho mình một ly nước, nhận được ly nước cô uống một hơi hết nửa ly, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Kho hàng này oi bức ẩm ướt, người đến xem còn chảy cả mồ hôi, nói gì đến Tô Lâm Lang đánh đấm cả nửa ngày trời, đương nhiên mồ hôi đã chảy ướt đẫm lưng.

Cố Thiên Kỳ đi đứng vẫn còn linh hoạt, thấy Tô Lâm Lang muốn nghỉ ngơi, lập tứng đứng lên nhường ghế cho cô: "Cô Tô, ngồi chỗ của tôi đi."

Thật ra vẫn còn ghế trống , Hạ Phác Đình đúng lúc chuyển tới, Tô Lâm Lang bèn ngồi xuống.

Cô giết người như ma, chém người như ngóe, máu trong nhà kho này đều là do cô chém giết mà ra, mấy khúc chân tay cụt đều là do cô chém, nhưng cô chỉ thở một hơi, khóe môi cong lên, hiện nụ cười má lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào, vẫn là chị dâu đáng yêu mà Hạ Phác Hồng và Hạ Phác Chú yêu thương nhất.

Hạ Phác Chú lại gần, lấy ra khăn tay bắt đầu lau loạn xạ: "Chị dâu nào, để em lau mồ hôi cho chị."

Hạ Phác Hồng không tìm được quạt, khom người lấy hai bàn tay của mình phe phẩy cho chị dâu, cho cô chút gió mát.

Hạ Trí Hoàn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng chỉ cười cười: "Khổ cho Lâm Lang rồi."

 


Bình Luận (0)
Comment