.
Chương 686:
Lúc này bỗng nhiên Quý Đức chỉ thanh kiếm gãy trên mặt đất nói: "Thanh kiếm đó là của Phác Đình đúng không, xem ra là một thanh kiếm tốt đó, tôi nhớ Phác Đình còn đặc biệt tới phòng đấu giá để mua nó về, giờ đã gãy thành hai mảnh rồi, tiếc quá đi."
Hạ Phác Chú nói: "Nó là thanh kiếm Nhật, ban đầu anh tôi bỏ ra năm triệu để đấu giá được nó, phòng đấu giá còn khoác lác nói nó là thanh kiếm sắc bén nhất trên đời này, hừ, nhìn mà xem, chị tôi một kiếm đã chặt gãy nó rồi.
Thật ra công bằng mà nói, kiếm quân đội Thích Gia Quân không sắc bén bằng thanh kiếm Nhật, bởi vì kiếm quân đội Thích Gia Quân là mã tấu, dùng lúc kị binh chiến đấu, xông pha trận mạc, chém binh khí.
Mà kiếm Nhật là kiếm dùng để giết người, nó có thể chém đứt cổ người chỉ trong một kiếm, có thể nhẹ nhàng chém đứt, tựa như đậu hũ vậy.
Hai thanh kiếm cũng có cái dài cái ngắn.
Đại biểu cho phong cách của hai dân tộc.
Một thanh đại biểu cho dân tộc yêu chuộng hòa hình, một thanh đại diện cho dân tộc lấy việc giết chóc là niềm vui.
Vừa rồi Tô Lâm Lang cứ mãi nói với Lưu Bội Cẩm về chuyện này, người nước Hoa không giết người, không phải vì không biết giết người, mà là người Hoa yêu chuộng hòa bình, là người ngay thẳng, không lấy việc giết người đoạt mạng là niềm vui.
Thanh kiếm Nhật là một thanh kiếm tốt.
Nó đã từng theo Tô Lâm Lang vào ổ cướp cứu Hạ Phác Đình, cũng từng theo cô đối phó với đội viên Lê Duệ của đội Phi Hổ, đối với cô mà nói nó như một đồng đội vậy.
Mà hôm nay, bởi vì muốn khiến nhóm Sơn Khẩu không dám đặt chân lên Cảng Thành, tranh giành quyền lợi kinh doanh ở Đại Lục, cô phải chặt đứt thanh kiếm này, nó gãy thì cuối cùng tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cũng đã chấm dứt một cách hoàn hảo.
Thanh kiếm theo cô lâu như thế bị gãy đôi, Tô Lâm Lang cũng rất đau lòng.
Hạ Phác Đình đã cầm thanh kiếm gãy trở về.
Thế kỉ mười sáu là thời đại phát triển đỉnh cao của vũ khí lạnh, mà thanh kiếm Nhật này được đúc ở thế kỉ mười sáu, nó được kết hợp từ than đá và vật liệu thép, nhìn bề mặt thanh kiếm có thể thấy kỹ thuật chế tạo của nó tuyệt diệu như thế nào.
Thấy vợ đưa tay ra muốn cầm, cậu cả Hạ đưa cho cô, rồi an ủi: "Gãy thì gãy thôi, sau này nếu như còn có thể gặp được thanh khác, anh sẽ mua cho em."
Nhưng Hạ Phác Chú nói: "Anh, em nhớ lúc đó anh từng nói, trước mắt những thanh kiếm thế này trên thế giới chỉ còn lại ba thanh, vô cùng quý hiếm, sau này muốn mua thì không phải sẽ càng đắt hay sao?"
Thanh kiếm này đều là do võ sĩ cất giữ, trong thời kì chiến tranh thế giới lần thứ hai, đám võ sĩ tham gia quân đội Nhật Bản hầu như đều mang nó tới chiến trường tại Đại Lục, Việt Nam và Triều Tiên, dùng để phụ trợ cho việc tác chiến.
Nhưng đương nhiên về căn bản đã bị hủy hoại gần hết trên chiến trường, cũng không còn dư lại nhiều, cho nên giá cả cũng cao vô cùng.
Nhưng cậu cả Hạ trước nay luôn hào phóng với chuyện tiêu tiền cho vợ, anh nói: "Chỉ cần còn thanh kiếm này, chỉ cần tìm được nó, tiền không phải là vấn đề, anh sẽ mua về."
Bỗng nhiên Hạ Phác Chú cong người nhìn chị dâu, cười hỏi: "Chị dâu, anh cả em vẫn rất hữu dụng có đúng không?"
Mặc dù anh cả không biết đánh nhau, chị dâu giơ dao lên là anh ấy sợ. Khi chị dâu chém người, anh cả và Hạ Phác Chú đều đồng thời run rẩy khiến Hạ Phác Chú cảm thấy rất mất cảm giác an toàn, cũng cảm thấy anh cả quá yếu đuối so với chị dâu.
Tuy nhiên, khi liên quan đến tiền và nói đến việc tiêu tiền thì anh cả lại rất đáng yêu.
Anh ấy là máy in tiền của gia đình, cũng là người làm công ăn lương cao cấp của đám anh em. Còn biết kiếm tiền.
Chị dâu cầm hai đoạn đao gãy, đau lòng thấy rõ. Hạ Phác Chú lại vội ngẩng đầu
lên nói với anh cả: "Vậy thì chúng ta nói chắc nhé. Ngày mai anh sẽ cử người đi tìm đao. Tìm thấy ngay, thì phải mua về cho chị dâu của em."
Hạ Phác Đình cũng cho rằng, đến cuối cùng anh sẽ phải giải quyết thanh kiếm kiểu Nhật đó. Anh cũng đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai sẽ cử Hứa Thiên Tỉ đi Nhật tìm. Cho dù tìm bằng cách nào, cho dù giá cả ra sao, nhất định phải mua lại cho vợ mình một thanh kiếm kiểu Nhật khác.
Nhưng ngay lúc này, Tô Lâm Lang đột nhiên nói: "Ông tư, ông đi lấy giấy bút, hộp mực đóng dấu lại đây. Tiểu thư Bạch Cốt Trảo, vì cô giỏi tiếng Nhật nên hãy làm phiên dịch cho ngài Ishida đi."
Vốn dĩ hôm nay Bạch Cốt Trảo có mặt ở đây vì cô ấy rất giỏi tiếng Nhật. Đến công đoạn cuối cùng để làm phiên dịch.
Cô ấy nói: "Được!"
Ông tư Viên cũng nói: "Giấy bút đều có đủ.Vậy chúng ta hãy chính thức bước vào giai đoạn đàm phán."
Bàn xong, mấy ông lão thấy mọi chuyện đã giải quyết ổn. Tô Lâm Lang cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi thì mọi người đều chuẩn bị rời đi.
Ý của mấy ông là mọi chuyện vẫn chưa xong ư?